- Lần này cũng có người thỉnh ngươi đến trộm ?
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Quách Tước Nhi đáp:
- Nhưng lần này ta miễn phí.
Vô Kỵ hỏi:
- Lệ không thể phá, lần này ngươi tại sao lại miễn phí ?
Quách Tước Nhi đáp:
- Bởi vì Tư Không Hiểu Phong của Đại Phong Đường các người chính là đường đệ của sư phụ ta, Đinh Khí đứng bên cạnh ngươi chính là bằng hữu của ta.
Vô Kỵ hỏi:
- Là Đinh Khí thỉnh ngươi tới ?
Quách Tước Nhi thở dài:
- Vốn gã cũng không tìm ra ta, nhưng ta cả năm bất lợi, đang muốn đi xả xui, đêm hôm qua lại lọt vào ổ chó của gã uống rượu.
Vô Kỵ hỏi:
- Gã thỉnh ngươi đi trộm cái gì ?
Quách Tước Nhi đáp:
- Chỉ bất quá là trộm một món đồ chơi gà mổ chó cắn, không đáng một đồng xu.
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi có trộm được không ?
Quách Tước Nhi hơi tức:
- Thiên hạ còn có vật gì Quách Tước Nhi ta không trộm được ?
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi đã trộm được, vậy vật đó đâu ?
Quách Tước Nhi đáp:
- Ở đây.
Tay y vốn trống không, nhưng hiện tại lúc y thò tay ra, trong tay đã có hai vật.
Một mũi kim thoa và một cái hầu bao.
Hầu bao làm bằng vải lụa, trên mặt dùng kim tuyến thêu thành hai đóa mẫu đơn, mỗi mặt một đóa.
Đường Ngọc chung quy đã bị đánh gục, thân người y tuy còn chưa ngã, nhưng ý chí và lòng tin của y đã hoàn toàn băng hội.
Một thứ băng hội của nội tâm, còn đáng sợ hơn xa nhục thể bị đánh gục.
Vô Kỵ cười.
Chàng chăm chăm chú ý phản ứng của Đường Ngọc lúc y nhìn thấy hai vật đó, hiện tại vô luận là ai đều thấy rõ con người đó đã bị triệt hạ tiêu hủy, chỉ còn dư lại một cái xác không hồn.
Vô Kỵ hỏi:
- Chỉ có hai vật thôi sao ?
Quách Tước Nhi đáp:
- Ta vốn cũng nghĩ còn có gì khác, không tưởng được trên người vị Đường công tử này không ngờ chỉ có hai thứ bảo bối này, cây kim thoa không ngờ lại rỗng ruột.
Y thở dài:
- Người làm trộm vặt đụng phải mấy thứ rỗng ruột đó quả thật là xui bốc tận trời.
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi làm sao biết trong kim thoa trống rỗng ?
Quách Tước Nhi đáp:
- Hồi nãy ta vừa đụng tay vào là biết, bởi vì phân lượng căn bản không đúng.
Ánh mắt Vô Kỵ phát sáng, mỉm cười:
- Kim thoa tuy rỗng ruột, nhưng ta bảo đảm bên vật đựng bên trong tuyệt đối còn quý trọng hơn cả vàng bạc.
Chàng lại bổ sung:
- Nghe nói Đoạn Hồn Sa của Đường gia cũng có thể mua được.
Quách Tước Nhi thốt:
- Ta cũng nghe người ta nói chỉ cần mình đi đúng cửa, hơn nữa bỏ ra một số tiền lớn, có thể mua được.
Đinh Khí nói:
- Như vậy vẫn chưa được.
Quách Tước Nhi hỏi:
- Còn phải cần gì nữa ?
Đinh Khí đáp:
- Bọn chúng còn muốn điều tra cho rõ tổ tông ba đời của mình rồi mới chịu bán cho mình.
Quách Tước Nhi hỏi:
- Bao nhiêu tiền ?
Đinh Khí đáp:
- Nghe nói là năm trăm lượng hoàng kim mua được một nhúm Đoạn Hồn Sa.
Vô Kỵ hỏi:
- Còn độc châm ?
Đinh Khí đáp:
- Đại khái cũng phải mấy trăm lượng một mũi.
Vô Kỵ chợt đưa một bao giấy ra, bên trong có nửa đoạn tú hoa châm.
Chàng mỉm cười:
- Nếu quả là năm trăm lượng vàng một mũi, nửa mũi châm này ít ra cũng đáng giá ba trăm lượng.
Đinh Khí thốt:
- Ba trăm lượng vàng cũng có thể coi là phát tài một chút.
Quách Tước Nhi hỏi:
- Ngươi tìm nó ở đâu ra ?
Vô Kỵ đáp:
- Từ trong yên ngựa.
Chàng lại thở dài:
- Ta không tưởng được vị Đường công tử này tại sao lại đến chuồng ngựa lúc nửa đêm, cho nên lén theo dõi, y vào một chút là đã đi ra, ta lại tìm cả hơn một canh giờ.
Vì chàng mò mẫm trong chuồng ngựa rất lâu, cho nên cũng không biết Liên Nhất Liên đã đến.
Hiện tại xem ra chuyện đó cũng chỉ bất quá là chuyện nhỏ nhặt, vốn tầm thường không quan trọng lắm.
Nhưng có bao nhiêu chuyện nhỏ nhặt vốn có vẻ tầm thường, sau này lại cải biến mệnh vận cả đời người.
Quách Tước Nhi nói:
- Một nhúm Đoạn Hồn Sa, năm trăm lượng hoàng kim, thật mắc quá.
Đường Ngọc chợt cười lạnh:
- Giá đó ta mua liền, có bao nhiêu mua bấy nhiêu.
Quách Tước Nhi hỏi:
- Lẽ nào cả cái giá đó cũng còn chưa mua được ?
Đường Ngọc đáp:
- Còn sai biệt rất xa.
Quách Tước Nhi hỏi:
- Đáng lẽ là bao nhiêu ?
Đường Ngọc đáp:
- Một ngàn lượng vàng vẫn chưa mua được tinh phẩm.
Vô Kỵ thốt:
- Kỳ thật giá tiền đó cũng không thể coi là quá mắc.
Đinh Khí hỏi:
- Còn chưa coi là mắc được sao ?
Chương trước | Chương sau