Vô Kỵ hỏi:
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Một nhúm Đoạn Hồn Sa có thể lấy mạng bao nhiêu người ?
Đường Ngọc đáp:
- Nếu quả dùng đúng cách, có thể lấy mạng ba người.
Vô Kỵ thốt:
- Hơn nữa sau khi ngươi dùng Đoạn Hồn Sa của Đường gia giết người, người ta nhất định sẽ đổ nợ lên người Đường gia, mình chỉ cần tốn một ngàn lượng vàng, sau khi giết người cả hậu hoạn cũng không có.
Chàng cười cười:
- Nếu quả mình nghĩ thông đạo lý đó, sẽ không cảm thấy là giá quá mắc.
Đinh Khí chung quy thừa nhận:
- Giá tiền đó xem chừng quả thật không thể coi là quá mắc.
Đó vốn là một trong những tài nguyên lớn nhất của mấy đời Đường gia, muốn duy trì một gia tộc lớn như vậy tịnh không dễ dàng. Chế tạo thứ ám khí đó cũng là một chuyện rất hao phí.
Quách Tước Nhi thốt:
- Nói như vậy, cây kim thoa này phải đáng giá mấy ngàn lượng vàng.
Đường Ngọc nói:
- Vô giá, căn bản mua không được.
Quách Tước Nhi hỏi:
- Tại sao ?
Đường Ngọc đáp:
- Bởi vì Đoạn Hồn Sa bên trong là tinh phẩm, châm trong hầu bao cũng là tinh phẩm.
Quách Tước Nhi cười:
- Xem ra ta thật nên cẩn thận một chút, nếu không sẽ bị người ta giật mất.
Đường Ngọc thốt:
- Ngươi an tâm, ta không làm chuyện ngu xuẩn như vậy đâu.
Y chợt thở dài, buồn bã thốt:
- Hiện tại ta đã chịu thua.
Quách Tước Nhi nói:
- Người chịu nhận thua mới là người thông minh.
Đường Ngọc nói:
- Đoạn Hồn Sa trong kim thoa, độc châm trong hầu bao, các ngươi có thể lấy đi.
Quách Tước Nhi thốt:
- Cảm tạ.
Đường Ngọc nói:
- Cái đầu của ta các ngươi lúc nào cũng có thể lấy đi.
Quách Tước Nhi thốt:
- Ta tuy không muốn lấy đầu ngươi, nhưng ta biết có người muốn.
Đường Ngọc hỏi:
- Còn cái hầu bao đó, lẽ nào cũng có người muốn lấy đi ?
Quách Tước Nhi nhìn Đinh Khí, Đinh Khí nhìn Vô Kỵ, Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi muốn bọn ta trả cái hầu bao đó lại cho ngươi ?
Đường Ngọc đáp:
- Ta không muốn.
Y chầm chậm nói tiếp:
- Bởi vì ta biết ngươi tuyệt sẽ không trả lại cho ta, ngươi nhất định sẽ nghĩ ta muốn giở trò gạt gẫm.
Vô Kỵ tịnh không phủ nhận.
Đường Ngọc nói:
- Ta chỉ bất quá hy vọng các ngươi có thể hủy diệt cái hầu bao đó giùm ta.
Yêu cầu đó tuy rất kỳ quái, lại không thể coi là quá đáng.
Đường Ngọc nói:
- Ta chỉ hy vọng có thể trước khi lâm tử tậm mắt nhìn thấy các ngươi hủy cái hầu bao đó.
Vô Kỵ hỏi:
- Tại sao ?
Đường Ngọc đáp:
- Bởi vì ...
Biểu tình trên mặt y chợt biến thành rất bi thương:
- Bởi vì ta không muốn nhìn thấy nó lọt vào tay người khác.
Y tuy chưa nói ra nguyên nhân, nhưng mọi người đều nghĩ đến trong cái hầu bao đó nhất định có một đoạn quá khứ thương tâm, quan hệ đến một tình nhân đã khuất bóng.
Một người trước khi lâm tử luôn luôn biến thành đặc biệt đa sầu đa cảm.
Đường Ngọc tất cũng là người như vậy.
Tính khí của Đinh Khí tuy cứng cỏi, tâm trường lại không cứng lắm, cả Vô Kỵ cũng không nhìn ra trong đó thật có quỷ kế gì.
Ai cũng không tưởng được nhụy hoa của hai đóa mẫu đơn đó còn bí mật.
Không cần biết mình dùng phương pháp gì hủy cái hầu bao đó đi, chỉ cần nhụy của hai đóa mẫu đơn đó vừa vỡ ra, không những mình gục chết, người phụ cận trong vòng phương viên một trượng cũng chết chắc.
Không cần biết là ai động thủ hủy cái hầu bao đó, người khác nhất định cũng sẽ đứng xung quanh.
Đường Ngọc đương nhiên là ngoại lệ.
Y nhất định sẽ tránh ra xa, bởi vì chỉ có y mới biết bí mật trong đó !
Bọn họ đã trải qua nhiều năm liên tục, tập trung vô số trí tuệ, hao tổn vô số kim tiền nhân lực mới tạo thành bí mật đó.
Bí mật đó gọi là "Tán Hoa Thiên Nữ".
Kế hoạch chế tạo thứ ám khí đó là do Đường Khuyết khởi thảo, trải qua sự đồng ý của tất cả các nhân vật chủ chốt của nội bộ Đường gia mới quyết định chế tạo.
Bước đầu tiên của kế hoạch đó là kết giao với Phích Lịch Đường, bởi vì bọn họ nhất định phải nắm được bí thức phối chế hỏa dược của Phích Lịch Đường.
Chuyện đó nói ra thì dễ, thật ra lại cực kỳ khốn khó.
Phích Lịch Đường Chủ Lôi Chấn Thiên tuyệt không phải là người dễ đối phó.
Bọn họ tốn trọn ba năm công phu, thậm chí cả nữ nhi đẹp nhất của Đường gia cũng bị dùng làm lễ vật dâng cho Lôi Chấn Thiên, cuối cùng mới đả động được hắn.
Bước thứ nhì của kế hoạch là phối hợp hỏa dược của Phích Lịch Đường và ám khí của Đường gia, chế tạo ra một thứ ám khí tối tân.
Thứ ám khí đó phải giống như Độc Tật Lê, có thể đánh rất xa, lại phải giống như độc sa, có thể phân tán bay ra.
Độc Tật Lê dùng mười ba lá sắt phối hợp thành, trên mỗi một lá đều có kịch độc, độc tính trên mỗi một lá đều khác biệt nhau.
Nếu quả bọn họ có thể thêm vào hỏa dược của Phích Lịch Đường, chỉ cần ám khí phát xuất, vô luận đụng phải cái gì, hỏa dược cũng sẽ dẫn nổ, mười ba lá sắt kia sẽ nổ tung bay bắn ra, khiến cho người ta có muốn phòng cũng phòng không được.
Nếu quả bọn họ thật có thể chế tạo ra thứ ám khí đó, tất sẽ tung hoành giang hồ, thiên hạ vô địch.
Bọn họ không ngờ thật thật đã làm được.
Thứ ám khí không tiền khoáng hậu siêu việt đệ nhất đó gọi là Tán Hoa Thiên Nữ.
Nhìn dưới ánh đèn thiểm động, hai đóa hoa mẫu đơn đó không những đẹp, mà còn đẹp đến mức làm cho người ta mê hồn.
Quách Tước Nhi thở dài:
- Hai đóa hoa này thêu thật đẹp quá.
Đinh Khí cũng thở dài:
- Thật là cực đẹp.
Quách Tước Nhi thốt:
- Ta tuy không biết là ai thêu, nhưng ta có thể tưởng tượng được.
Đinh Khí nói:
- Nhất định là một cô gái vừa mỹ lệ, vừa đa tình ...
Một thiếu nữ vừa ôn nhu, vừa đa tình, giấu người trong nhà, dưới ánh đèn len lén thêu cái hầu bao đó, tặng tình lang của mình, bất hạnh là, hầu bao đã thêu xong, hương đã tan, ngọc đã nát, cho nên tình lang của nàng cho đến chết vẫn mang theo cái hầu bao đó, cho đến chết vẫn không muốn để nó lọt vào tay người khác.
Một cố sự đẹp làm sao, động lòng làm sao.
Một người trẻ tuổi cảm tình phong phú, nhìn thấy một cái hầu bao như vậy, rất dễ dàng liên tưởng đến chuyện như vậy.
Chương trước | Chương sau