- Nếu quả ngươi muốn lừa gạt người ta, nhất định phải ghi nhớ, lúc ngươi gạt người tuyệt không thể hoàn toàn nói láo, ngươi nhất định trước tiên phải nói thật, sau khi làm cho người ta tin lời ngươi nói là thật, rồi mới nói láo, người ta mới có thể tin được.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Liên Nhất Liên nói:
- Có lý.
Bán Diện La Sát thốt:
- Nếu quả ngươi không muốn bị người ta lừa gạt, nhất định phải ghi nhớ, trong giếng có độc hay không, và rượu có độc hay không, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Liên Nhất Liên thở dài:
- Quả thật là hai chuyện khác nhau.
Bán Diện La Sát thốt:
- Đạo lý đó rõ ràng rất đơn giản, lại khơi khơi có rất ít người minh bạch.
Liên Nhất Liên nói:
- Nếu quả mọi người đều minh bạch đạo lý đó, còn có ai có thể bị gạt nữa ?
Bán Diện La Sát mỉm cười:
- Bởi vì rất ít có người minh bạch đạo lý đó, cho nên trên thế gian mới còn có người đi lừa gạt người ta.
Liên Nhất Liên nói:
- Không sai chút nào.
Cô nương mặc quần đỏ cũng thở dài:
- Hoàn toàn chính xác.
Tiểu Lôi nâng chén, Vô Kỵ cũng nâng chén.
Tiểu Lôi nhìn chàng, chợt hỏi:
- Ngươi xem chừng không dễ bị gạt ?
Vô Kỵ cười cười:
- Nếu quả thường hay bị người ta gạt, thật không thú vị gì.
Tiểu Lôi nói:
- Hình như ngươi đã biến thành không quá thích nói chuyện.
Vô Kỵ thốt:
- Chuyện không nên nói không cần phải nói, bởi vì ...
Tiểu Lôi nói:
- Bởi vì nói quá nhiều cũng không thú vị gì.
Vô Kỵ mỉm cười:
- Hoàn toàn chính xác.
Tiểu Lôi nói:
- Ngươi là người thông minh, bọn ta không phải là đối đầu, nếu quả ngươi theo ta đi, ta nhất định để ngươi làm phó giáo chủ của ta.
Vô Kỵ không trả lời, hỏi ngược:
- Ngươi muốn đi ?
Tiểu Lôi cũng không trả lời, cũng hỏi ngược:
- Một người mù không nhìn thấy gì, làm sao có thể biết ta đang ở đây, làm sao có thể tìm đến ta ?
Vô Kỵ đáp:
- Bởi vì có người cho y biết.
Tiểu Lôi nói:
- Cho nên ngoại trừ y ra, nhất định còn có người biết ta đang ở đây.
Vô Kỵ thốt:
- Nhất định có.
Tiểu Lôi nói:
- Ta lại không muốn để người ta đến tìm ta nữa.
Vô Kỵ thốt:
- Ngươi nhất định không muốn.
Tiểu Lôi hỏi:
- Ta có phải nên đi mau không ?
Vô Kỵ đáp:
- Càng mau càng tốt.
Tiểu Lôi hỏi:
- Ngươi có đi theo ta không ?
Vô Kỵ hỏi:
- Nếu ngươi là ta, ngươi có theo ta không ?
Tiểu Lôi đáp:
- Không.
Vô Kỵ hỏi:
- Tại sao ?
Tiểu Lôi đáp:
- Bởi vì ta muốn làm làm làm giáo chủ, làm phó giáo chủ không thú vị gì.
Vô Kỵ thốt:
- Chuyện không thú vị, chỉ có một hạng người mới có thể đi làm.
Tiểu Lôi nói:
- Chỉ có kẻ khờ mới có thể đi làm.
Vô Kỵ hỏi:
- Ta có phải là kẻ khờ không ?
Tiểu Lôi đáp:
- Không.
Nó từ từ nói tiếp:
- Ta tìm người ta làm phó giáo chủ của ta, nếu quả hắn không chịu, hắn đương nhiên cũng không thể coi là kẻ kẻ khờ, tối đa cũng chỉ bất quá có thể coi là người chết.
Vô Kỵ hỏi:
- Tại sao ?
Tiểu Lôi đáp:
- Bởi vì cho dù lúc đó hắn không phải là người chết, cũng sẽ rất mau chóng biến thành người chết.
Vô Kỵ thốt:
- May là ta không phải là người ta.
Tiểu Lôi lại nhìn chàng cả nửa ngày, thở dài:
- May là ngươi không phải.
Có hạng người nói đến là đến, nói đi là đi.
Nếu quả y muốn đến, ai cũng không biết lúc y đến, y đã muốn đến, ai cũng không ngăn chặn được y.
Nếu quả y muốn đi, cũng không ai có thể lưu giữ được y.
Tiểu Lôi là hạng người đó.
Cho nên nó đã đi, dẫn theo Liễu Tam Canh cho dù chưa bị điểm huyệt cũ ng đã tức gần chết.
Nó hỏi Vô Kỵ:
- Ngươi có muốn ta giao y cho ngươi không ?
Vô Kỵ không khờ, cho nên chàng không muốn.
Người đó giống như một củ khoai lang nóng phỏng tay, hơn nữa còn là củ khoai nóng phỏng tay nhất thiên hạ.
Vô Kỵ thốt:
- Nếu ngươi nhất định muốn lưu y lại, ta không chừng sẽ giết y.
Tiểu Lôi hỏi:
Chương trước | Chương sau