Không có ai muốn đắc tội với bằng hữu như vậy.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lão đầu tử chầm chậm thốt:
- Ngươi đến đây đã gần một năm, chuyện nên làm cả một chuyện cũng chưa làm.
Hồ Bả Tử nói:
- Tôi không thể làm.
Lão đầu tử lại ngậm miệng.
Ống điếu đã chuyền vào tay lão rất lâu, nhưng lần này lão tịnh không đưa lại cho Hồ Bả Tử.
Lòng bàn tay của Đinh Bãi đã đổ mồ hôi lạnh giùm cho Hồ Bả Tử.
Gã đã từng nhìn thấy võ công của Hồ Bả Tử, gã tin Hồ Bả Tử tuyệt đối có thể coi là một cao thủ nhất đẳng.
Nhưng những người trong Lạt Tiêu Điếm này, mỗi một người phảng phất đều có một thứ lực lượng vừa thần bí, vừa tà ác, có thể tùy theo ý tưởng của bọn họ mà chủ tể sinh tử của người ta.
Bọn họ chừng như lúc nào cũng đều có thể bắt một người gục ngã.
Đêm đã rất khuya.
Châu chưởng quầy chợt đứng dậy, dặng hắng:
- Tôi không biết người hôm nay Bả ca gặp có phải là Triệu Vô Kỵ hay không, nhưng tôi biết năm ngoái hắn nhất định đã thụ thương.
Lão đầu tử hút ống điếu không mở miệng.
Tên trẻ nhìn giống như một con khỉ ốm cũng không mở miệng.
Vị thiếu hiệp đẹp trai bẽn lẽn đương nhiên càng không thể mở miệng.
Hồ Bả Tử nhìn bọn họ, lại nhìn Châu chưởng quầy:
- Ngươi có chắc không ?
Châu chưởng quầy đáp:
- Chắc.
Hồ Bả Tử thốt:
- Nhưng lúc đó ngươi tịnh không có mặt trên lầu.
Châu chưởng quầy đáp:
- Lúc đó tôi tuy không tận mắt chứng kiến, nhưng tôi đoan chắc hắn nhất định đã thụ thương !
Hồ Bả Tử hỏi:
- Ngươi bằng vào cái gì mà đoán định ?
Châu chưởng quầy đáp:
- Lúc Đường Hồng đến, tôi đã điều tra tin tức về bọn họ, ngày trước khi bọn họ xuất môn mới nhận được hai mươi ba mũi Độc Tật Lê, và hai ba nắm Đoạn Hồn Sa.
Lão lại bổ sung:
- Hai thứ gã lãnh nhận đều là đồ hạng chín, là dấu hiệu Khuyết ca cấp cho gã.
Hồ Bả Tử thốt:
- Không sai.
Châu chưởng quầy nói:
- Sau khi gã theo Thượng Quan Nhẫn vào Hòa Phong Sơn Trang, vì để giết một gia đinh của Triệu gia diệt khẩu, đã dùng một mũi Độc Tật Lê.
Hồ Bả Tử hỏi:
- Gã không rút mũi Độc Tật Lê đó đem đi ?
Hồ Bả Tử đáp:
- Nghe gã nói lúc đó thời gian quá cấp bách, gã không có cơ hội.
Hồ Bả Tử hỏi:
- Người gã giết chỉ bất quá là một gia đinh, tại sao lại phải động dụng tới bổn môn ám khí ?
Châu chưởng quầy đáp:
- Cho nên tôi đã dùng gia quy xử gã, gã đã phải nằm liệt giường mấy ngày.
Hồ Bả Tử thốt:
- Được, nói tiếp đi.
Châu chưởng quầy nói:
- Trừ một mũi đó ra, trên người gã còn lại hai mươi hai mũi Độc Tật Lê, mười lượng ba phân độc sa còn nguyên chưa động tới.
Hồ Bả Tử thốt:
- Không sai.
Châu chưởng quầy kể:
- Đêm trước khi chuyện xảy ra, gã muốn bọn tôi tìm người chế ra hai bao tay da nai, giao cho hai huynh đệ thuộc phòng dưỡng lão dùng.
Hồ Bả Tử hỏi:
- Ngươi đã đáp ứng gã ?
Châu chưởng quầy gật đầu:
- Bởi vì gã nói người gã muốn đối phó là Triệu Vô Kỵ, con trai của Triệu Giản.
Hồ Bả Tử hỏi:
- Người của phòng dưỡng lão làm sao có bổn môn ám khí được ?
Châu chưởng quầy đáp:
- Gã đem Độc Tật Lê của mình chia mười sáu mũi cho bọn họ, kêu bọn họ cùng gã tiền hậu giáp kích, ra tay là phải dồn Triệu Vô Kỵ vào tử địa.
Hồ Bả Tử hỏi:
- Rồi sau đó ?
Châu chưởng quầy đáp:
- Sau khi bọn chúng thất thủ, tôi lập tức phong bế chỗ đó, tổng cộng tìm ra mười lăm mũi Độc Tật Lê.
Hồ Bả Tử hỏi:
- Bọn chúng quăng ra tổng cộng mười sáu mũi ?
Châu chưởng quầy đáp:
- Không sai.
Hồ Bả Tử hỏi:
- Giả lão lục và Liêu lão bát đương thời cũng có mặt tại trường, có phải bọn chúng đã mang đi ?
Châu chưởng quầy đáp:
- Tuyệt đối không phải, bọn chúng căn bản không dám đụng đến.
Hồ Bả Tử thốt:
- Cho nên các ngươi phán định một mũi Độc Tật Lê thiếu mất đó nhất định đã ghim trên người Triệu Vô Kỵ.
Châu chưởng quầy nói:
- Hơn nữa hắn cũng bỏ đi rất vội vàng, có người nhìn dõi theo lúc hắn đi ra, cước bộ đi không ổn vững, còn có người nói mắt hắn đã trợn trừng.
Lão ngẫm nghĩ, lại nói:
- Kỳ quái là, vài ngày sau lại có người ở Thái Bạch Cư dưới Cửu Hoa Sơn nhìn thấy hắn, sau đó Lực ca và Mãnh ca đã đến đó tìm, không ngờ có đi mà chưa trở lại.
Hồ Bả Tử hỏi:
- Hắn đã trúng ám khí bổn môn, tại sao lại chưa chết ?
Châu chưởng quầy đáp:
- Điểm đó tôi cũng không nghĩ ra.
Tới bây giờ Đinh Bãi và Đồ Cường đương nhiên đều đã minh bạch, người trong Lạt Tiêu Điếm này, ngoại trừ hai người bọn chúng ra, đều là người một nhà.
Hồ Bả Tử không phải họ Hồ, Châu chưởng quầy cũng không phải họ Châu, hiển nhiên đều là người của Thục Trung Đường gia.
Độc dược ám khí của Thục Trung Đường gia, bọn chúng đương nhiên đã biết từ sớm, nhưng bọn chúng lại không tưởng được tổ chức của Đường gia cũng nghiêm mật như vậy, mỗi một người phái xuất đến đều chừng như rất không đơn giản, tất cả hành động đều phối hợp nhất trí. Lối xuất thủ của tên trẻ nhìn giống khỉ đã khiến cho bọn chúng thất kinh. Sự kỹ càng của vị Châu chưởng quầy này càng làm cho bọn chúng thêm bội phục.
Lão đầu tử một mực hút thuốc nhả khói nãy giờ vẫn một mực an tọa bất động, ổn như Thái Sơn, bằng vào công phu vững chải đó cũng đã cho phép nhìn thấy được người đó nhất định càng không giản đơn.
Ngoại trừ tiểu tử đẹp trai bẽn lẽn kia ra, hiện tại mỗi một người đều đã nói rõ nhiệm vị của mình.
Nhiệm vụ của Hồ Bả Tử là giám thị Liêu lão bát, đợi tên "hạnh vận báo tử" tái xuất hiện.
Nhiệm vụ của tên trẻ giống khỉ là đối phó Giả lão lục.
Nhiệm vụ của Châu chưởng quầy là tiềm phục ở đây lo chuyện liên lạc.
Sứ mạng của bọn chúng có thành đạt, có thất bại, bất luận là thành hay bại đều phải báo cáo tổng kết.
Chương trước | Chương sau