- Giả lão bản.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Giả lão lục chừng như giật mình, lập tức đứng dậy, cười bồi:
- Có gì phân phó ?
Vị lão bản của sòng bạc ngày thường luôn luôn ngẩng cao đầu không ngờ đối với tên trẻ như khỉ đó lại đặc biệt khách khí.
Tên trẻ như khỉ nói:
- Ta mời ngươi đến đây chỉ muốn hỏi ngươi vài câu.
Giả lão bản thốt:
- Mời cứ hỏi.
Tên trẻ hỏi:
- Tháng tư năm ngoái, có phải ngươi đã cùng đến Thọ Nhĩ Khang với Triệu Vô Kỵ ?
Giả lão lục biến sắc:
- Nhưng tôi ...
Tên trẻ lạnh lùng:
- Ta chỉ hỏi ngươi có hay không, chuyện khác ngươi không cần phải giải thích.
Giả lão lục đáp:
- Được.
Tên trẻ hỏi lại:
- Ngày đó ngươi cùng đến đây với Triệu Vô Kỵ ?
Giả lão lục đáp:
- Phải.
Tên trẻ hỏi:
- Ngươi có tận mắt chứng kiến hắn giết chết ba người đó không ?
Giả lão lục đáp:
- Có.
Tên trẻ hỏi:
- Sau đó hắn có bị thụ thương không ?
Giả lão lục đáp:
- Hình như không.
Tên trẻ hỏi:
- Ngươi thật có thể xác định hắn không có thụ thương ?
Giả lão lục đáp:
- Tôi ... tôi không thể xác định.
Tên trẻ hỏi:
- Ngươi trả tiền giùm hắn ?
Giả lão lục đáp:
- Bọn tôi lúc đó ...
Người trẻ tuổi bộ dạng giống khỉ trầm mặt:
- Ta chỉ hỏi ngươi phải hay không ?
Giả lão lục đáp:
- Phải.
Người trẻ tuổi bộ dạng giống khỉ nhìn lão, trên mặt không có tới một chút biểu tình gì, từ từ nói:
- Hắn đã đi rồi, cả đánh rắm cũng không dám đánh một cái.
Gã bỗng thở dài, phẩy tay:
- Ta đã hỏi xong rồi, ngươi đi đi.
Giả lão lục chừng như không tưởng được mình có thể thoát thân dễ dàng như vậy, lộ vẻ vui mừng đứng dậy bước ra.
Châu chưởng quầy cười cười nheo mắt nhìn lão, chợt hỏi:
- Giả lão bản có phải còn quên một chuyện không ?
Giả lão lục hỏi:
- Chuyện gì ?
Châu chưởng quầy đáp:
- Ông có phải quên trả tiền không ?
Giả lão lục cười bồi:
- Phải thì phải, ta trả, tổng cộng bao nhiêu ?
Châu chưởng quầy từ từ đáp:
- Món nợ hôm nay cộng thêm món nợ năm ngoái, tổng cộng là hai tiền, thêm vào một cái mạng.
Giả lão lục biến sắc:
- Một cái mạng ? Mạng ai ?
Châu chưởng quầy đáp:
- Ngươi ! Các ngươi vốn muốn giết hắn, nhưng các ngươi đứng yên nhìn hắn ưỡn ngực bước ra, bởi vì hắn cho dù có đã thụ thương, các ngươi cũng không dám xuất thủ.
Trước hết xin trả hai tiền.
Giả lão lục sắc mặt xanh dờn, lập tức móc ra một đĩnh bạc, dụng lực quăng vào mặt Châu chưởng quầy, hét lớn:
- Khỏi thối.
Trong tiếng hét, thân hình của lão bay lên, muốn bay ra khỏi một song cửa bên cạnh bàn.
Nhưng Châu chưởng quầy thân hình ốm yếu tiều tụy đang ngồi sau quầy trong phút chốc đã chặn trước song cửa, cười cười nheo mắt:
- Bạc dư lại không ít lắm phải không ?
Giả lão lục đáp:
- Phải.
Châu chưởng quầy cười:
- Tiền quà chín lạng tám tiền, xin cảm tạ.
Giả lão lục thoái lui từng bước, chợt ngã ngửa, vô duyên vô cớ gục gã.
Sau khi ngã quỵ, thân mình còn giật giật vài cái rồi mới bất động, nhìn lại mặt lão đã biến thành đen sì, lưỡi thè ra, tròng mắt lồi lộ, giống như bị một sợi dây thừng vô hình thắt cổ.
Trong tiểu điếm lại biến thành rất yên tĩnh.
Châu chưởng quầy vừa mập vừa lùn lại đã ngồi sau quầy, lão đầu tử vẫn đang nhả từng vòng khói thuốc.
Đinh Bãi và Đồ Cường cũng bất động, hai người đều đã sợ đến mềm nhũn cả người.
Bọn chúng một mực giương tròn mắt nhìn kỹ, lại nhìn không ra Giả lão lục tại sao lại chết.
Tên trẻ tuổi nhìn giống khỉ chầm chậm đứng dậy, trong tay cầm một đôi đũa, đi đến trước mặt Giả lão lục, chợt thò đũa ra, gắp trên yết hầu của Giả lão lục một cái, gắp ra một mũi châm.
Một mũi châm còn nhỏ hơn cả tú hoa châm, trên đầu châm còn dính chút máu.
Trên yết hầu của Giả lão lục cũng rỉ ra một giọt máu.
Một mũi châm, một giọt máu, một cái mạng !
Độc châm lợi hại làm sao, xuất thủ nhanh nhẹn làm sao !
Tên trẻ tuổi giống khỉ nhìn độc châm trên đầu đũa, lắc lắc đầu, thở dài lẩm bẩm:
- Đáng tiếc, đáng tiếc ...
Gã chầm chậm đi trở lại, nhúng mũi châm rửa trong chén rượu, rút ra một chiếc khăn tay trắng như tuyết lau sạch, lại dùng cái khăn đó bọc mũi châm lại, nhét vào ngực.
Hắn không nhìn Giả lão lục tới một lần.
Hắn tiếc là tiếc mũi châm, hay là tiếc cái mạng của Giả lão lục ?
Đinh Bãi và Đồ Cường lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh, thật đang rất muốn mau chóng rời khỏi chỗ này.
Hồ Bả Tử lại khơi khơi không có một chút ý tứ muốn bỏ đi, thần thái không ngờ vẫn chừng như rất nhàn nhã.
Lão đầu tử hút ống điếu bỗng đưa ống điếu cho hắn.
Hồ Bả Tử cũng không nói gì, tiếp lấy hút một hơi, lại trả lại.
Lão đầu tử tiếp lấy, hút một hơi, lại giao cho hắn.
Chương trước | Chương sau