Hai người ngươi một hơi ta một hơi, lẳng lặng hút thuốc, ánh lửa trong điếu lúc sáng lúc tối, khói mù phun ra càng lúc càng đậm đặc, hai người chừng như đều đang đợi đối phương mở miệng.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Hồ Bả Tử chung quy thốt:
- Người ta đợi đã xuất hiện.
Lão đầu tử nói:
- Rất tốt.
Hồ Bả Tử thốt:
- Năm nay hắn lại liên tục quăng ba mặt "lục" mười bốn lần.
Lão đầu tử nói:
- Không tưởng được vận khí của hắn còn tốt hơn cả năm ngoái.
Hồ Bả Tử thốt:
- Đúng vậy.
Lão đầu tử nói:
- Chỉ tiếc hắn vĩnh viễn không thể còn vận khí tốt như vậy nữa.
Lão đón lấy ống điếu, rít một hơi, lại đưa cho Hồ Bả Tử:
- Bởi vì hiện tại hắn đương nhiên đã là người chết, người chết đương nhiên tuyệt không thể có vận khí tốt nữa.
Hồ Bả Tử thốt:
- Hắn còn chưa chết !
Lão đầu tử hỏi:
- Ngươi chưa giết hắn ?
Hồ Bả Tử đáp:
- Tôi còn chưa.
Lão đầu tử hỏi:
- Tại sao ?
Hồ Bả Tử đáp:
- Bởi vì tôi chưa chắc chắn xác định được hắn có phải là người của năm ngoái không.
Lão đầu tử hỏi lại:
- Ngươi không nắm chắc ?
Hồ Bả Tử đáp:
- Bộ dạng của hắn đã biến đổi, cả Liêu lão bát cũng nhận không ra hắn.
Lão đầu tử nói:
- Bộ dạng của một người vốn thường có cảm biến.
Hồ Bả Tử thốt:
- Võ công của hắn cũng đã có biến.
Lão đầu tử hỏi:
- Ngươi làm sao biết võ công của hắn đã biến đổi ?
Hồ Bả Tử đáp:
- Tôi đã từng đi xem xét thân thể bọn Đường Hồng, từ trên vết thương trí mệnh của bọn chúng, có thể nhìn ra lối xuất thủ của người đó tuy rất hung mãnh, lực lượng lại không đủ, lực lượng không đủ đương nhiên không thể quá nhanh.
Lão đầu tử hỏi:
- Còn người hôm nay ?
Hồ Bả Tử không trả lời, quay đầu về phía Đinh Bãi và Đồ Cường:
- Các ngươi đứng lên để cho lão nhân gia này xem vết thương của các ngươi.
Thương khẩu tịnh không sâu lắm, cho nên bọn chúng rất mau chóng đứng dậy bước đi được. Nhưng lúc đương thời ở sòng bạc, trong phút chốc bọn chúng lại không thể không ngã quỵ, bởi vì một kiếm đó đâm trúng vào chỗ bắt bọn chúng không ngã không được, không những không sai lạc một phân, lực lượng cũng dùng đủ trình độ bắt bọn chúng không thể không ngã, không kém một phân, không hơn một phân.
Lửa trong ống điếu đã tắt. Lão đầu tử ngưng thị quan sát vết thương của bọn chúng, trên mặt vẫn không có chút biểu tình gì.
Lão chầm chậm gõ đá lửa, châm lửa vào ống điếu rồi mới từ từ hỏi:
- Đương thời các ngươi dùng tay không ?
Đinh Bãi đáp:
- Không phải.
Đồ Cường nói:
- Tôi mang tang môn kiếm, gã mang nhạn linh đao.
Lão đầu tử hỏi:
- Các ngươi không xuất thủ ?
Đinh Bãi cười khổ:
- Bọn tôi căn bản không kịp xuất thủ.
Lão đầu tử hỏi:
- Ai trúng kiếm trước ?
Đinh Bãi nhìn Đồ Cường, hai người đồng thời lắc đầu:
- Bọn tôi không rõ.
Lão đầu tử hỏi:
- Không rõ hay là căn bản không phân biệt được ?
Đồ Cường nhìn Đinh Bãi, hai người chỉ còn nước thừa nhận.
Bọn chúng tịnh không phải không rõ, mà là căn bản không phân biệt được. Một kiếm đó thật quá nhanh, bọn chúng chừng như đồng thời trúng kiếm.
Bọn chúng thậm chí cả chân nào trúng kiếm trước cũng không phân biệt được.
Lão đầu tử chợt thở dài một hơi:
- Hảo, hảo kiếm pháp !
Lão lại đưa ống điếu cho Hồ Bả Tử:
- Ngươi có nhìn ra hắn dùng kiếm pháp gì không ?
Hồ Bả Tử lắc đầu:
- Tôi chỉ nhìn ra hắn không phải dùng Hồi Phong Vũ Liễu Kiếm của Triệu Giản, cũng không phải là Thập Tự Kiếm của Tư Không Hiểu Phong.
Lão đầu tử hỏi:
- Cho nên ngươi đoán định hắn không phải là Triệu Vô Kỵ ?
Hồ Bả Tử trầm mặc, qua một hồi rất lâu mới trả lời:
- Tôi không thể đoán định.
Lão đầu tử không nói gì nữa.
Bọn họ lẳng lặng chuyền trao ống điếu cho nhau, khói mù phun ra càng đậm đặc.
Giữa ánh lửa chập chờn lúc chớp lúc tắt, trên trán Hồ Bả Tử phảng phất đã toát mồ hôi.
Lại qua một hồi rất lâu, Lão đầu tử mới chầm chậm nói:
- Ngươi hình như không có dẫn Liêu lão bát đến ?
Hồ Bả Tử đáp:
- Tôi không thể dẫn lão ta đến.
Lão đầu tử hỏi:
- Tại sao ?
Hồ Bả Tử đáp:
- Bởi vì lão đã được một vị bằng hữu dẫn đi.
Lão đầu tử hoi:
- Bằng hữu của lão là ai ?
Hồ Bả Tử đáp:
- Là "Ngọc Diện Tiểu Mạnh Thường" trong bảy huynh đệ Nam Hải Trương gia, Trương Hữu Hùng Trương Nhị Ca.
Trên mặt của lão đầu tử tuy vẫn không có chút biểu tình gì, nhưng lúc nghe thấy cái tên đó, khóe mắt lại hơi giật giật.
Nam Hải thất huynh đệ rất ít khi xuất hiện trên giang hồ, nhưng hiệp nghĩa, phú quý, quyền thế và võ công của bọn họ, trong giang hồ lại rất ít người không biết đến.
Đặc biệt là vị Trương nhị ca đó, trọng nghĩa khinh tài, lời hứa trọng hơn ngàn vàng, vô luận là ai đều nghĩ y là một bằng hữu rất đáng để kết giao.
Chương trước | Chương sau