Người lo kết luận đáng lẽ phải là lão đầu tử hút ống điếu, nhưng lão ta cũng không mở miệng.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lẽ nào lão ta cũng đang đợi người ?
Người lão ta đợi là ai ?
Đinh Bãi chợt có một thứ cảm giác rất kỳ quái, cảm thấy lão đầu tử đó tịnh không phải là chủ tể chân chính.
Chủ tể chân chính nhất định là một người khác, một người mà bọn chúng không nhìn thấy.
Chỉ có người đó mới là người chân chính có thể quyết định sinh tử mệnh vận của người ta !
Từ lúc bắt đầu, người đó đã khống chết tất cả mọi việc ở đây.
Mọi người đều phải đem hành động của mình báo cáo cho người đó, đợi người đó quyết định.
Người đó là ai ? Tại sao nãy giờ bọn chúng không thấy người đó.
Tim Đinh Bãi đập thình thịch. Hắn ẩn ước cảm thấy người đó hiện tại đã phải xuất hiện.
Đêm càng khuya, bên ngoài chợt bốc lên một luồng gió, gió đập vào giấy bồi dán cửa sổ cũ kỷ, "cạch cạch" thê lương.
Lão đầu tử vẫn còn đang hút thuốc, hỏa quang lấp lóe, chiếu trên khuôn mặt cứng đơ giống như nắp quan tài của lão.
Gió không chui lọt qua song cửa, khói cũng không tản mác được.
Khói mù trong Lạt Tiêu Điếm càng nồng đặc.
Sương khói loáng thoáng mờ mịt.
Đinh Bãi nhìn tiểu tử đẹp trai mắc cỡ kia, bộ dạng của y chừng như đang khó chịu, nhịn không được muốn ho khan.
Y không hút thuốc, không uống rượu, không ăn ớt.
Lẽ nào y cũng không phải là người của Đường gia ? Kỳ quái là y vừa mới bắt đầu ho, lão đầu tử đó lập tức bỏ ống điếu xuống, còn dùng ngón cái nhúng nước dập tắt lửa trên ống điếu.
Tiểu tử đẹp trai nhìn lão cười cười:
- Cảm tạ.
Giọng nói của y nhẹ nhàng, hơn nữa khẩu âm thuần túy kinh thành, không có một chút giọng Xuyên.
Y rút ra một chiếc khăn tay lụa trắng như tuyết, lau tay.
Tay y thon dài mềm mại, động tác lại càng ôn nhu như xử nử.
Đinh Bãi nhìn y, cơ hồ nhìn đến ngây ngốc.
Đinh Bãi tịnh không phải là thứ nam nhân có hứng thú với nam nhân.
Nhưng nhìn thấy một mỹ nam tử như vậy, cả gã cũng không khỏi có chút động tâm.
Tiểu tử đẹp trai đó không ngờ cũng nhìn gã cười cười:
- Ta thấy ngươi cũng không ăn cay, nãy giờ nhất định còn chưa no.
Đinh Bãi không dám thừa nhận, lại không thể phủ nhận.
Tiểu tử đẹp trai hỏi:
- Ta nhờ Châu chưởng quầy xào vài món ăn không cay, các ngươi cứ ở đây ăn từ từ, cho ta hỏi các ngươi vài câu, sau đó tiễn các ngươi về có được không ?
Thanh âm của y ôn nhu làm sao, thái độ thành khẩn làm sao, đối với một người lạ mặt cũng lịch sự làm sao.
Đinh Bãi làm sao có thể cự tuyệt được ?
Chưởng quầy đã sai người chuẩn bị đồ ăn không cay, nhưng tiểu tử đẹp trai đó chợt thở dài nhè nhẹ:
- Ta thật không hiểu tại sao bọn ta mỗi ngày đều có người làm sai chuyện như vầy ?
Câu nói đó y nói vẫn ôn nhu như trước, nhưng Châu chưởng quầy vừa nghe thấy, trên mặt lập tức hiển lộ vẻ sợ hãi khủng bố.
Mồ hôi trên trán Hồ Bả Tử càng đẫm ướt.
Tiểu tử đẹp trai đó nhìn Châu chưởng quầy:
- Hôm đó sau khi Triệu Vô Kỵ ra khỏi cửa, đã đi về hướng nào ?
Châu chưởng quầy đáp:
- Đi về phía phải.
Tiểu tử đẹp trai hỏi:
- Bên phải tổng cộng có bao nhiêu tiệm ?
Châu chưởng quầy ngây người:
- Cái đó tôi chưa từng tính qua.
Tiểu tử đẹp trai thốt:
- Ta đã tính qua.
Y không nghĩ ngợi gì:
- Căn thứ nhất bên phải là một tiệm tạp hóa, căn thứ hai là tiệm cầm đồ, căn thứ ba bán tranh họa và đồ cổ.
Y kể hết một lèo:
- Căn cuối cùng là tiệm quan tài, lớn nhỏ tổng cộng có một trăm hai mươi sáu tiệm.
Mặt Châu chưởng quầy dầm dề mồ hôi. Lão đã đến đây được hơn một năm, tiểu tử kia mới đến có hai ngày đã rành chuyện ở đây còn hơn cả lão.
Tiểu tử đẹp trai lại hỏi:
- Hôm đó lúc Triệu Vô Kỵ ra khỏi Thọ Nhĩ Khang, là mới qua giờ ngọ, tất cả các tiệm đều còn mở cửa, ngươi không đi hỏi họ sao ?
Châu chưởng quầy đùa tay áo lau mồ hôi trên trán:
- Không.
Tiểu tử đẹp trai thốt:
- Ta đã hỏi qua.
Y chầm chậm nói tiếp:
- Triệu Vô Kỵ đi đến trước tiệm thứ mười tám, đã gần muốn quỵ xuống, ả chủ tiệm bán phấn sáp tận mắt chứng kiến, ả ta thường ngồi sau quầy nhìn nam nhân bên ngoài, bởi vì chồng ả còn có ba ả vợ bé khác.
Cả chuyện đó y không ngờ cũng đã điều tra rất rõ, Châu chưởng quầy vừa thất kinh, vừa bội phục.
Tiểu tử đẹp trai lại nói:
- Lúc đó đang là ngày xuân, chừng như mọi người đều không muốn chết trong ngày xuân, cho nên nghề bán quan tài không ăn khách lắm, thợ mộc và mấy tay khuân vác đều ở trong tiệm đánh bài, có một tên thợ mộc thua sạch túi, đang đứng trước cửa rầu rỉ, đã nhìn thấy Triệu Vô Kỵ bước ngang cửa. Tên thợ mộc đó họ Vu, hôm đó đã thua tổng cộng ba tiền năm phân bạc. Hôm đó chủ tiệm của bọn chúng đã đi vắng, cho nên bọn chúng ăn cơm xong là bắt đầu đánh bài. Tên thợ mộc họ Vu kể Triệu Vô Kỵ vừa quẹo qua góc đó đã đụng vào mình một người. Người đó thân thể rất cao lớn, tướng tá hung mãnh, không những nhận ra Triệu Vô Kỵ, hơn nữa chừng như còn đặc biệt đến để tìm hắn, lập tức mướn xe ngựa chở Triệu Vô Kỵ đi.
Mỗi một chi tiết y đều điều tra rất rõ ràng, cuối cùng còn hạ kết luận:
- Triệu Vô Kỵ quả thật đã trúng một mũi Độc Tật Lê của bọn ta, vừa ra khỏi Thọ Nhĩ Khang là độc tính đã phát tác. Người cứu hắn là người bọn ta đã theo dõi trên đường từ Xuyên Trung đến đây. Vấn đề duy nhất hiện nay là:
người trúng ám khí Đường gia tất phải chết, Triệu Vô Kỵ tại sao còn có thể đi đến Cửu Hoa Sơn ? Tại sao còn chưa chết ?
Nói xong những lời đó, tiểu tử đẹp trai đó nhìn Châu chưởng quầy, đợi chờ lão biểu thị ý kiến.
Châu chưởng quầy lại lắng nghe đến ướt dầm dề mồ hôi lạnh, cả Đinh Bãi và Đồ Cường cũng nghe đến ngây người.
Bọn chúng vốn luôn cảm thấy Châu chưởng quầy là người hành sự rất cẩn thận kỹ càng, nhưng hiện tại so với tiểu tử đẹp trai kia, Châu chưởng quầy thật không khác gì Trư Bát Giới.
Đồ ăn không nấu cay đã bưng lên bàn, trong Lạt Tiêu Điếm này, đồ ăn không cay không ngờ cũng nấu không tệ chút nào.
Chỉ tiếc Đinh Bãi và Đồ Cường ăn không vô, vừa ăn vào đã ngửi thấy có hơi chua.
Bởi vì lúc đó Châu chưởng quầy đã trốn trong một góc len lén nôn mửa.
Lão thật sự quá sợ hãi, sợ đến mức nước chua trong bao tử trào ra luôn.
Lão đầu tử hút ống điếu do dự, chung quy thốt - Con cái của lão ta rất nhiều, gánh nặng gia đình rất nặng ... còn có bà mẹ già ...
Tiểu tử đẹp trai thốt:
- Ta biết.
Lão đầu tử nói:
- Lão ta tuy đã làm sai chút đỉnh, hành sự cũng đã rất tận tâm.
Tiểu tử đẹp trai thốt:
- Ta biết.
Lão đầu tử thở dài, không nói gì nữa.
Tiểu tử đẹp trai chợt kêu:
- Tiểu Hầu, ngươi qua đây.
Tên trẻ giống khỉ lập tức bước qua, cung kính đứng trước mặt y.
Tiểu tử đẹp trai hỏi:
- Giả lão lục có phải là danh nhân ở đây không ?
Đường Hầu đáp:
- Phải.
Tiểu tử đẹp trai hỏi:
- Nếu quả lão đột nhiên thất tung, có phải sẽ có rất nhiều người đi tìm lão không ?
Chương trước | Chương sau