XtGem Forum catalog
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 145 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 4 - Chôn sống, độc dược và ám khí

↓↓

- Tôi nhìn ra.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Phượng Nương không hỏi nữa. Nàng biết nếu quả nàng hỏi nữa: "Hắn có chỗ nào đáng ghét?"


Thiên Thiên nhất định sẽ trả lời: "Toàn thân trên dưới của hắn, không có chỗ nào là không đáng ghét".


Một người nếu quả muốn ghét một người, căn bản không cần bất kỳ lý do gì.


Hình như một người nếu quả thích một người, cũng không cần bất kỳ lý do gì.


Có lúc không có lý dó cũng là lý do tốt nhất.


Cho nên Phượng Nương chỉ điềm đạm nói :


- Không cần biết ra sao, hắn cũng là người Tư Không đại gia phái đến, em nên nể Tư Không đại gia một chút.


Câu nói đó rất hữu hiệu.


Phượng Nương luôn luôn rất ít khi nói, nhưng lời nói nàng nói ra thông thường rất hữu hiệu.


Thái độ của Thiên Thiên đã có chút chuyển biến, ngay lúc đó, bọn họ nghe thấy một tiếng thét.


Một tiếng thét kinh hoàng do rất nhiều người đồng thanh phát ra.


tvv và Vệ Phượng Nương trú trong một căn phòng của một tòa viện phía sau, đằng sau lại là nơi trú ngụ của đám đầu bếp và chưởng quầy của khách sạn, tiếng hét thảm chính là từ đó truyền đến.


Phượng Nương không phải là nữ nhân thích đa sự, nhưng vừa nghe thấy tiếng hét thảm, Thiên Thiên đã xông ra ngoài.


Nàng cũng chỉ còn nước chạy theo, nàng không muốn một mình ở trong căn phòng lạnh lẽo xa lạ này.


Sân sau còn thô lậu hơn sân trước nhiều, cũng nhỏ hơn nhiều, chỉ có một gian hòng còn thắp đèn.


Trong phòng rất hẹp, chỉ có thể đặt một cái bàn gỗ và vài cái ghế không lưng, trên bàn còn bài đồ ăn.


Vợ chồng chưởng quầy và bốn tên hầu bàn hồi nãy đang ngồi ăn cơm, ăn được vài miếng, chưởng quầy đột nhiên gục xuống.


Lúc người khác vực lão dậy, cả người lão bỗng co rúc lại, co giật không ngừng, nước bọt nước dải trào ra, giống như bị người ta đấm một quyền quá nặng.


Vợ của lão cũng vội vàng quỳ xuống, liều mạng móc miệng lão, kêu lão ráng nhả miếng xương cá ra.


Mọi người đều nghĩ đến nhất định là xương cá có độc, lại không tưởng được, một miếng xương cá làm sao có thể có độc lợi hại như vậy.


Lúc bọn Thiên Thiên đến nây, khuôn mặt béo ngậy của chưởng quầy đã đen sì, tròng mắt lồi ra.


Đợi đến khi vợ lão móc miếng xương cá ra, cả người lão đã cứng ngắc.


"Đều là vì miếng xương cá đáng chết này".


Vợ lão vừa khẩn trương, vừa sợ, vừa giận, hận không nhai nát nuốt trọng được miếng xương cá đó.


Thiên Thiên chợt hét lớn :


-Nhả ra, mau nhả ra.


Bà vợ chưởng quầy lại giật mình thất kinh, xương cá trong miệng rơi dưới đất, phát ra một tiếng "keng".


Mọi người lúc đó mới nhìn ra miếng xương cá đó tịnh không phải là xương cá, mà là một mũi châm, còn nhỏ hơn cả tú hoa châm.


Mũi châm lấp lóe ánh sáng đen ngòm.


Thiên Thiên gắp mũi châm lên, sắc mặt lập tức biến hẳn, thất thanh la :


- Đây là độc châm của Đường gia.


Bà vợ chưởng quầy kinh hãi la lên :


- Sao lại có thể là độc châm? Trong cá làm sao có thể có độc châm?


Tiếng la khan khản, mặt bà ta chợt cũng bắt đầu méo mó, người cũng co cuộn lại thành một khúc, tình huống lúc ngã gục cũng hoàn toàn giống hệt như chồng.


Đám hầu bàn trố mắt ngây ngốc nhìn bà ta.


Thiên Thiên hét lớn :


- Các ngươi có ai ăn qua dĩa cá này chưa?


Trên mặt đám hầu bàn lập tức lộ xuất biểu tình cực kỳ khủng bố, bọn họ người nào cũng đều ăn qua dĩa cá đó, đều đã nuốt vào bụng, vội dùng tay liều mạng móc miệng ói ra hết, ráng ói cho hết thịt cá trong bụng.


Bọn họ ói ra chỉ bất quá là nước chua trong bụng, cho dù bọn họ có ói ra xương cá đi nữa, cũng đã quá trễ rồi.


Trong phút chốc trong số bốn tên hầu bàn đã có ba tên ngã quỵ, thân thể lập tức co thắt lại.


Tên hầu bàn còn chưa quỵ cũng sợ hãi đến mức toàn thân mềm nhũn, đáy quần ướt nhẹp.


Thiên Thiên hỏi :


- Ngươi có ăn cá chưa?


Tên chạy bàn đó răng cỏ đánh lập cập, run rẩy đáp :


- Tôi có... có ăn... ăn cá chưng, chưa ăn dấm... dấm...


Trên bàn quả nhiên có hai thứ cá khác nhau, một dĩa cá chưng, một dĩa cá lạng bỏ xương ướp dấm.


Gã chỉ vừa ăn cá chưng, còn chưa đụng đến phần chua, độc châm nằm bên trong lát cá ướp dấm, kịch độc trên châm đã biến những lát cá trong dĩa thành độc ngư trí mệnh, chỉ cần ăn vào một miếng là chết không kịp ngáp. Chưởng quầy cắn vào độc châm cho nên phát tác càng nhanh.


Độc dược ám khí độc môn của Đường gia tuyệt không thể vô duyên vô cớ lạc vào một dĩa cá xắt lát ướp dấm như vậy.


Là ai đã hạ độc? Muốn độc chết ai?


Trên bàn có sáu dĩa đồ ăn, một tô canh.


Ngoại trừ hai món cá ra, còn có một dĩa gà xé nhỏ xào giá, một dĩa kim câu bắp cải, một chén gan heo xắt mỏng, một chén đồ chua ớt tiêu, một tô canh bí thịt sườn.


Đồ ăn trên bàn vốn chuẩn bị cho Thiên Thiên và Phượng Nương.


Chưởng quầy luôn luôn rất cẩn thận, trong phòng nếu không có người là không được thắp đèn, đương nhiên không chịu bỏ phí mấy thứ đồ ăn ngon lành đó.


Bọn Thiên Thiên đã không chịu ăn, vợ chồng lão và đám chạy bán phải hưởng dụng liền.


Đồ ăn trên bàn đó đã lấy mạng bọn họ.


Nhìn cái chết thảm thiết của những người không có liên quan gì đến chuyện này, Phượng Nương toàn thân run rẩy, dựa tường rơi lệ.


"Nguyên lai người đáng lẽ bị độc chết là bọn ta".


Mấy thứ đồ ăn đó là do Khúc Bình đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ, Khúc Bình tại sao lại muốn độc chết bọn họ?


Lẽ nào hắn đã ngầm câu kết với người của Đường gia?


Sắc mặt Thiên Thiên xanh dờn, nghiến răng :


- Tỷ theo tôi hay là đợi ở đây?


Phượng Nương hỏi :


- Em muốn đi đâu?


Thiên Thiên đáp :


- Tôi phải đi giết người.


Phượng Nương lại rơi nước mắt.


Nàng luôn luôn kinh sợ bạo lực máu chảy, nàng không dám nhìn người ta giết người, nhưng nàng càng không dám lưu lại đây.


Nàng bỗng bắt đầu hận mình, hận mình tại sao lại yếu nhược như vầy?


Nàng che mặt chạy ra, vừa ra khỏi phòng đã đụng vào mình một người.


Người đó không ngờ chính là Khúc Bình.


Đêm khuya tháng bảy sao mọc đầy trời.


Tinh quang lợt lạt chiếu trên mặt Khúc Bình, nụ cười thành khẩn trên mặt hắn đã không còn thấy nữa, hiển lộ vẻ tà ác tàn khốc khôn tả.


Lúc Thiên Thiên nghe tiếng la của Phượng Nương, Khúc Bình đã bấu chặt tay Phượng Nương.


- Buông chị ta ra.


Khúc Bình lạnh lùng nhìn nàng, cả một chút ý tứ buông tha cũng không có.


Thiên Thiên muốn phóng người tới, lại dừng chân, Phượng Nương còn đang trong tay hắn, nàng không thể khinh cử vọng động.


Nàng miễn cưỡng nhẫn nhịn bảo trì vẻ trấn định, hạ giọng hỏi :


- Sao ngươi lại phải làm mấy chuyện như vầy?


Ánh mắt của Khúc Bình hoàn toàn không có một chút biểu tình, lạnh lùng đáp :


- Bởi vì ta muốn để ngươi biết, ngươi tịnh không cao quý vĩ đại gì.


Thanh âm của hắn lạnh như dao cắt :


- Ngươi chỉ bất quá là một cô bé được cha chìu chuộng thái quá mà thành hư hỏng.


Ai cũng không tưởng được lời nói đó có thể phát ra từ miệng một người bình thời có lễ có nghĩa như vậy.


Thiên Thiên cũng giận đến toàn thân phát run.


Trong một góc tường tối chợt có người đang vỗ tay, cười ngất :


- Nói hay, ả đó xem ra quả thật là một con điếm, trên giường nhất định rất năng nổ.


Trong bóng tối có hai người.


Người cao hơn vai rộng bụng phệ, nụ cười dâm tiện bỉ ổi, ánh mắt đang trừng trừng nhìn dưới hông Thiên Thiên.


Người thấp hơn sắc mặt âm trầm, đôi mắt ti hí nhìn chẳng khác nào một con độc xà.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Để anh cõng em

Để anh cõng em

Trái tim em là nơi: dù đi đến tận cùng thế giới, anh vẫn muốn quay về...  *** Vi yêu

24-06-2016
Em không đáng...

Em không đáng...

Anh nói đúng, cô không đáng, thực sự không đáng... Vậy để anh đi đi. Cứ để anh

24-06-2016
Nhiều khi em muốn...

Nhiều khi em muốn...

Nhiều khi em muốn nói với anh rằng em nhớ anh, em nhớ anh nhiều lắm, nhưng lòng anh vẫn

30-06-2016
Thân gửi tháng 12!

Thân gửi tháng 12!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Đời sinh viên") Lật tờ lịch tháng 11

24-06-2016