- Xuất thân của ta bình phàm, lại không được sự truyền thụ của danh sư, bao nhiêu năm nay, ta toàn làm việc lặt vặt, cả ba chiêu của gã ta cũng tiếp không nổi.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Phượng Nương lập tức lại cảm thấy rất đồng tình với hắn, dịu dàng nói :
- Một người võ công có giỏi hay không tịnh không phải là trọng yếu nhất, bọn ta lại không phải là dã thủ, tịnh không nhất định lúc nào chỗ nào cũng phải lệ thuộc vào bạo lực.
Khúc Bình miễn cưỡng cười cười, trong mắt dâng trào niềm cảm kích :
- Ta cũng nhìn thấy Đường Mãnh là một tên điên, tuyệt không thể để các người lọt vào tay gã, cho nên ta chỉ còn cách dẫn bọn chúng đến đây.
Phượng Nương hỏi :
- Ngươi biết bọn chúng đến đây là không thể không chết?
Khúc Bình đáp :
- Lần trước lúc ta đến tìm Triệu công tử, từng tận mắt chứng kiến ba người võ công còn hơn xa bọn chúng đã chết dưới bia đá đó, ta muốn chạy tới nhìn người chết, lại nghe có một bóng người cảnh cáo ta: "Đây là cấm địa, lọt vào là phải chết!"
Hắn nói rất ngắn gọn, kỳ thật chuyện phát sinh ngày đó cho đến bây giờ hắn nhớ lại vẫn còn có cảm giác rùng mình.
Những gì hắn biết còn hơn xa những gì hắn nói ra.
Ngày đó ba người chết dưới bia đá đều là kiếm khách thành danh đã lâu, hơn nữa đều đã quy ẩn lâu nay.
Bọn họ đến đây là vì tầm thù.
Thù gia của bọn họ là người đã chết từ rất lâu trong truyền thuyét, nhưng theo sự suy đoán của Khúc Bình, người đó hiện tại vẫn còn sống, đang ẩn cư phía sau bia đá "Phi Nhân Gian" kia.
Kiếm pháp của người đó tung hoành thiên hạ ba mươi năm trước, hiện tại nghĩ chắc lại càng xuất thần nhập hóa.
Y đã không chịu để người ta biết y còn sống, Khúc Bình tại sao lại tiết lộ bí mật của y?
Tiết lộ chuyện riêng của người ta vốn là chuyện rất không đạo đức.
Khúc Bình đã phát thệ tuyệt không đem bí mật đó nói ra.
Phượng Nương cũng không hỏi nữa, chỉ thở dài nhè nhẹ :
- Ta biết ngươi hồi nãy trong tâm nhất định rất khó chịu.
Khúc Bình hỏi :
- Tại sao lại khó chịu?
Phượng Nương đáp :
- Bởi vì bọn ta không những đã trách lầm ngươi, hơn nữa còn muốn giết ngươi.
Nàng nắm tay Khúc Bình :
- Ta cũng biết ngươi hồi nãy không giải thích là vì lúc đó ngươi cho dù có nói ra bọn ta cũng không tin.
Thiên Thiên chợt cười lạnh :
- Chị làm sao biết được hắn hiện tại đang nói thật?
Phượng Nương quay đầu lại nhìn nàng ta, dịu dàng đáp :
- Chị không trách em, bởi vì chị biết trong tâm em cũng cũng rất hối hận như chị, cũng khó chịu như chị, cho nên mới nói như vậy.
Thiên Thiên ngậm miệng, cũng nhắm luôn cả mắt.
Tịch dương đã chìm biến, bóng đêm đã dần dần bao phủ mặt đất, gió càng lạnh buốt.
Khúc Bình thốt :
- Hiện tại ngươi nhất định phải nghĩ cách đốt lửa lên.
Phượng Nương phảng phất đang trầm tư, lại không mở miệng.
Khúc Bình thốt :
- Trên người Đường Lực có lẽ có vật dẫn lửa.
Phượng Nương chừng như căn bản không nghe hắn nói, chợt đứng dậy :
- Ta phải đi xem xem, nhất định phải đi xem xem.
Khúc Bình hỏi :
- Đi đâu xem? Xem cái gì?
Phượng Nương vọng nhìn bia đá chễm chệ như môt quái thú hoang dại giữa bóng tối :
- Ở đó đã có người, Triệu Vô Kỵ không chừng cũng đang ở đó.
Miệng nàng vừa nói, người cũng đã bước qua.
Khúc Bình thất thanh :
- Nơi đó là cấm địa, ngươi tuyệt không thể đi.
Phượng Nương căn bản không lý gì đến hắn.
Nhìn theo bóng nàng bước tới bia đá "Phi Nhân Gian", mồ hôi lạnh thấm uớt y phục của Khúc Bình.
Thiên Thiên cũng vội vàng hét :
- Nơi đó thật là cấm địa, bất cứ ai vào cũng chết sao?
Khúc Bình đáp :
- Ừm.
Thiên Thiên hỏi :
- Chị ta là một cô gái, lại là người không có võ công, lẽ nào cũng giết chị ta?
Khúc Bình đáp :
- Nơi đó đã không phải là nhân gian, làm sao có người được?
Thiên Thiên hỏi :
- Đã không có người, làm sao có thể chết được?
Có quỷ.
Đêm đen, hoang sơn, Phi Nhân Gian.
Phượng Nương từng bước lọt vào bóng tối, chung quy đã hoàn toàn bị bóng tối nuốt trọng.
Trên mặt Khúc Bình tuy hoàn toàn không có chút biểu tình gì, trong mắt lại có lệ quang, chừng như đang nhìn thấy một thân nhân rơi xuống vực sâu vạn trượng không thấy đáy, lại không có cách nào nắm giữ lại.
Thiên Thiên chợt hỏi :
- Ngươi đang khó chịu cho chị ta?
Khúc Bình đáp :
- Ừm.
Thiên Thiên nói :
- Nếu quả người đi vào đó là ta, nhất định sẽ không có ai cảm thấy khó chịu, bởi vì ta chỉ bất quá là một nữ nhân không biết tốt xấu, ngang ngược vô lý, sống hay chết cũng không có ai để trong lòng.
Khúc Bình không nói gì.
Thiên Thiên nói :
- Nhưng chị ta lại vừa ôn nhu, vừa đẹp đẽ, nam nhân chỉ cần nhìn chị ta một cái là thích chị ta liền.
Nàng lại cười lạnh :
- Cả gã họ Đường cũng thích chị ta, ta biết mà.
Khúc Bình chung quy nhịn không được :
- Người ta thích nàng ta chỉ vì nàng ta tâm địa lương thiện, khôngcần biết là đẹp xấu gì đều như nhau!
Thiên Thiên nói :
- Đúng, tâm địa của chị ta lương thiện, ta thì lại tâm trường ác độc, lại không thể nắm tay người ta, cố ý làm ra vẻ ôn nhu dịu ngọt, ta... ta...
Thanh âm của nàng càng thổn thức, nước mắt ràn rụa.
Kỳ thật trong tâm nàng lẽ nào không biết mình không nên nói mấy lời đó? Trong tâm nàng lẽ nào không khó chịu?
Đang lúc nàng nghiền ngẫm nỗi ganh tỵ bi thưong của mình, chợt nhìn thấy một cái bóng bay tới.
Một bóng trắng lợt lạt, phảng phất là người, một người rất nhỏ.
Nếu quả đó thật là bóng người, người đó nhất định là con nít!
Con nít sao lại có thể bay? Sao lại có tốc độ mau lẹ như vậy?
Nàng đang thấy kỳ lạ, chợt có cảm giác tê dại, một màn đen mê muội che phủ mắt nàng.
Nàng lập tức cảm thấy mình chừng như là mười năm chưa ngủ vậy, phải phất phải ngủ liền.
Nàng thật đã ngủ.
* * * * *
Ngoài song cửa dương quang sáng lạn.
Ánh dương sáng lạn từ ngoài song cửa chiếu vào, chiếu trên mặt bàn sáng như gương.
Trong phòng mỗi một vật đều giống cái bàn đó, sáng chói, sạch sẽ, không nhuốm chút bụi bặm.
Chương trước | Chương sau