Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 41 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 4 - Chôn sống, độc dược và ám khí

↓↓

Thiên Thiên đáp :

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Trong giày tôi có một lưỡi đao, chị rút nó ra giùm tôi.


Trong giày nàng quả thật có đao, lưỡi đao dài bảy tấc, vừa mỏng vừa bén.


Phượng Nương đã rút đao ra.


Thiên Thiên trừng mắt nhìn Khúc Bình :


- Tôi muốn chị giết tên tiểu nhân bỉ ổi này giùm tôi.


Phượng Nương lại giật mình, thất thanh :


- Em muốn ta giết người?


Thiên Thiên thốt :


- Tôi biết chị chưa từng giết người, nhưng giết người tịnh không khó gì, chị chỉ cần đâm lưỡi đao đó vào ngực hắn, chỉ cần một đao là đủ rồi.


Sắc mặt Phượng Nương trắng nhợt, tay cầm đao đã phát run.


Thiên Thiên nói :


- Nếu quả chị còn là chị dâu của tôi, nên giúp tôi giết chết hắn.


Phượng Nương thốt :


- Nhưng... nhưng bọn chúng vạn nhất có quay trở về...


Thiên Thiên nói :


- Nếu quả bọn chúng trở về, chị cũng nên giết chết tôi liền, tôi thà chết cũng không thể cho tên tiểu nhân vô sỉ kia đụng đến tôi.


Phượng Nương không rơi lệ nữa, lại chảy mồ hôi, mồ hôi lạnh.


Ánh mắt của Thiên Thiên càng căm hận, khản giọng :


- Chị tại sao còn chưa động thủ? Lẽ nào chị nhất định muốn để tôi bị bọn chúng khi phụ?


Phượng Nương chung quy đã nghiến răng, từng bước từng bước đến trước mặt Khúc Bình, giơ đao nhắm ngay lồng ngực hắn.


Nàng chọt cảm thấy rất kỳ quái.


Gã tiểu nhân thô bỉ vô sỉ đó vốn đáng lẽ nên sợ hãi, nhưng hiện tại trên mặt hắn lại không có một chút vẻ lo sợ, trái lại còn rất thản nhiên.


Chỉ có người trong lòng không cảm thấy bứt rứt mới có biểu tình thản nhiên như vậy.


Phượng Nương nhịn không được hỏi hắn :


- Ngươi còn có gì để nói nữa không?


Khúc Bình chung quy đã mở miệng :


- Chỉ có một câu.


Phượng Nương thốt :


- Ngươi cứ nói.


Khúc Bình nói :


- Ngươi nhất định phải nghĩ cách đốt lửa lên.


Phượng Nương cảm thấy kỳ quái :


- Tại sao phải đốt lửa?


Khúc Bình đáp :


- Thủ pháp điểm huyệt độc môn của Đường gia không có ai có thể giải được, nhưng không cần biết là thủ pháp điểm huyệt ác độc bao nhiêu, tối đa cũng chỉ có thể duy trì một hai canh giờ, chỉ cần đốt lửa lên, các người có thể chịu đựng được.


Thiên Thiên lại hét lên :


- Chị tại sao còn chưa động thủ? Tại sao lại lắng nghe lời nói nhảm của hắn? Lẽ nào chị không thấy đó là hắn đang cố ý kéo dài thời gian sao?


Lần này Phượng Nương lại không lý gì đến nàng ta, lại hỏi Khúc Bình :


- Lẽ nào bọn chúng không thể trở về?


Khúc Bình cười cười, nụ cười phảng phất rất khoan khoái :


- Bọn chúng tuyệt không thể sống sót trở về.


Hắn vừa nói xong câu đó, Đường Mãnh đã trở về!


Tịch dương lững lờ, hoàng hôn luộm thuộm.


Đường Mãnh đã leo qua bia đá đó, từng bước đi về phía trước, tịch dương đang chiếu rọi trên mặt gã.


Biểu tình trên mặt gã vừa kỳ lạ, vừa quỷ dị, phảng phất khoái trá cực kỳ, lại phảng phất sợ hãi cực kỳ.


Thiên Thiên hét lớn :


- Bây giờ chị còn chưa động thủ là không còn kịp đó.


Phượng Nương nghiến răng đâm xuống.


Lúc lưỡi đao đâm vào ngực Khúc Bình, Đường Mãnh đã ngã gục xuống.


Giống như một cây khô ngã gục.


Phượng Nương ngây người.


Thiên Thiên cũng ngây người.


Khúc Bình lại đang cuời, máu tươi đã bắt đầu phún ra từ lồng ngực, nụ cười của hắn không ngờ lại rất khoan khoái.


Lúc đó phía sau bia đá lại bay ra một bóng người, lăng không phi thân về phía bọn họ.


Giữa ánh sáng vàng vọt cuối cùng của tịch dương, chừng như có thể nhìn thấy khuôn mặt và đôi mắt như độc xà của gã.


Trong ánh mắt gã phảng phất ngập tràn niềm oán độc và hối hận.


Phượng Nương buông tay, thoái lui, cả người Đường Lực lại đã bay đến trước mặt Khúc Bình.


Khúc Bình lại cười càng khoan khoái.


Đường Lực thở hổn hển, chằm chằm đanh ác nhìn hắn, khản giọng :


- Ngươi giỏi, ngươi rất giỏi, không tưởng được cả ta cũng bị ngươi gạt.


Gã bỗng nhìn thấy cán đao trên ngực Khúc Bình, lập tức rút ra, cười đanh ác :


- Chỉ tiếc ngươi vẫn phải chết trong tay ta.


Khúc Bình mỉm cười :


- May là ta chết không hối hận.


Đao trong tay Đường Lực đã chuẩn bị đâm xuống, chợt quay đầu nhìn Phượng Nương, trên mặt lại chợt để lộ biểu tình rất kỳ quái.


Giữa giây phúc đó, biểu tình trên mặt gã chợt cứng lạnh.


Đầu của gã ngoẹo xuống.


Bọn chúng đã quay trở về, lại không còn sống sót.


Khúc Bình sắc mặt trắng nhợt, máu tươi nhuộm ướt ngực áo.


Một đao của Phượng Nương tịnh không quá nhẹ, chỉ cần đâm sâu thêm nửa tấc, Khúc Bình hiện tại cũng đã là người chết.


Nghĩ đến điểm đó, mồ hôi lạnh của Phượng Nương lại toát dầm dề, lại đã bắt đầu rơi lệ.


Bởi vì nàng vừa nghĩ đến người nàng hồi nãy muốn giết rất có thể là ân nhân cứu mạng của bọn họ.


Nhưng nàng lại còn chưa nghĩ ra chuyện này thật ra là sao, nàng nhất định phải hỏi Khúc Bình cho rõ.


Khúc Bình thốt :


- Đường Lực tuy không phải là cháu đích tôn của Đường gia, võ công lại là do chính Đường Nhị tiên sinh truyền dạy.


Nghe nói nội bộ của Thục Trung Đường gia tổng cộng chia làm mười bộ môn chính, trong đó bao gồm pha trộn độc dược, chế luyện ám khí, chế tác và bảo quản giải dược, cũng như đội cảnh vệ huấn luyện đệ tử phân phối công tác tuần tra xuất kích.


Mười bộ môn đó chia ra cho mười vị trưởng lão trong dòng họ Đường gia chưởng quản. Đường Nhị tiên sinh là một trong số mười trưởng lão đó.


Không ai biết thật ra lão chưởng quản bộ môn nào, chỉ biết lão lãnh khốc kiêu ngạo, võ công cực cao.


Trong số mười vị trưởng lão của Đường Mãnh, lão là người ra ngoài hành tẩu giang hồ nhiều nhất, cho nên danh tiếng cũng vang lừng.


Người trong giang hò chỉ cần nhìn thấy một lão đầu tử vận lam bố bào, đầu thắt khăn bố trắng, miệng ngậm ống điếu, không cần biết lão có phải là Đường Nhị tiên sinh hay không, đều mau mau tránh xa.


Không cần biết là hữu ý hay vô ý, một khi là người đắc tội với Đường Nhị tiên sinh, tuyệt không thể sống an thân được một ngày.


Khúc Bình thốt :


- Đường Nhị tiên sinh độc thân cho đến già, thu đồ đệ cũng không nhiều, tên Đường Lực đó không những đã ra không biết bao nhiêu sức cho Đường gia, hơn nữa còn chịu đựng biết bao gian khổ mới có thể được lão ta truyền thụ.


Phượng Nương thở dài, nàng biết Đường Lực quả thật là người có thể chịu đựng gian khổ.


Đối với mot. nam nhân mà nói, trên thế gian còn có thống khổ nào không thể chịu đựng được hơn là bị thiến?


Tâm nàng luôn luôn rất mềm yếu, đới với sự thống khổ mà người khác phải chịu đựng, nàng cũng khó chịu không khác gì người ta.


Khúc Bình nói :


- Ta biết bọn ta tuyệt không phải là đối thủ của bọn chúng, ta...


Hắn cúi đầu, buồn bã thốt :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Cá nhỏ ngược dòng

Cá nhỏ ngược dòng

18 tuổi con đi, quên câu hỏi hôm nào mẹ bỏ ngỏ nơi trụ đá bến sông, mười năm sau

28-06-2016
Bố và nó

Bố và nó

Cuộc sống ngày nay như một chiếc tàu điện, người ta đi qua nhau mà chẳng có thể để

29-06-2016
Bắt gian

Bắt gian

Tình hình là rất tình hình. Cái Lan nháy mắt với Hoa, Hồng, Thảo. Mấy đứa ngồi lại

27-06-2016
Tỏ tình vào mùa thu

Tỏ tình vào mùa thu

Có một người khóc lặng vì tình yêu vừa để mất. Ở một góc đâu đó trong thành

24-06-2016

XtGem Forum catalog