XtGem Forum catalog
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 137 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 3 - Đổ bác

↓↓

- Tùy làm sao?

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Người đó đáp :


- Tùy coi ngươi có năm vạn lượng bạc hay không.


Ánh mắt của Liêu lão bát phát sáng :


- Nếu quả ta có thì sao?


Người đó đáp :


- Vậy ngươi chỉ cần viết một tấm thiệp, mời gã ngày mai "đi ăn" ở quán "Thọ Nhĩ Khang" Tứ Xuyên vừa mới mở trong thành.


Hắn cười cười nói tiếp? :


- Ăn xong bữa ăn đó, ta bảo đảm gã nhất định sẽ sinh bệnh, hơn nữa bệnh rất trầm trọng.


Liêu lão bát hỏi :


- Bệnh nặng cỡ nào?


Người đó đáp :


- Nặng đến mức phải chết.


Liêu lão bát hỏi :


- Chỉ cần ta phát thiệp mời gã, gã sẽ đi?


Người đó đáp :


- Gã nhất định đi.


Liêu lão bát lại hỏi :


- Ta có cần mời người nào đến nữa không?


Người đó đáp :


- Ngoại trừ Giả lão bản ra, ngươi ngàn vạn lần không thể mời người khác, nếu không...


Liêu lão bát hỏi :


- Nếu không thì sao?


Người đó trầm mặt, lạnh lùng đáp :


- Nếu không người bị bệnh chỉ sợ không phải là gã, mà là ngươi.


Liêu lão bát lại bắt đầu uống rượu, uống cạn ba chén, chợt vỗ bàn :


- Làm vậy đi!


* * * * *


[Huyết chiến]


"Thọ Nhĩ Khang" là một trà quán Thục Trung rất có danh tiếng, chủ nhân họ Bành, không những là một người làm ăn rất hòa khí, rất chiếu cố đến khách nhân, cũng là một đầu bếp tay nghề cao phi thường.


Món ruột của lão là cá hấp chưng tương đậu, gân móng hầm cay, canh cá nấu ngót.


Đó tuy đều là những món ăn gia đình rất phổ thông, nhưng làm ra từ trong tay lão lại nêm nếm hết sức thần kỳ.


Đặc biệt là món cá hấp chưng tương đậu, vừa nóng, vừa mềm, vừa tươi, vừa cay, có thể ăn chơi uống rượu, có thể ăn với cơm, thật khiến cho người ta ăn không biết ngán, có người không ngại đi xe cả hai canh giờ đến tiệm chỉ vì muốn ăn đồ ăn lão nấu.


Sau này Bành lão bản giàu tới mức tính cả vợ con cháu chắt có ăn cả đời cũng không hết tiền, cho nên về hưu. Nhưng chiêu bài "Thọ Nhĩ Khang" của lão vẫn còn, đám đồ tử đồ tôn học nghề của lão dùng chiêu bài của lão, đi đến chỗ này chỗ nọ mở tiệm, tiệm càng lúc càng nhiều, mỗi một tiệm đều buôn bán đắt khách.


"Thọ Nhĩ Khang" ở đây lại là tiệm mới khai trương gần đây nhất, đại sư phụ đầu bếp nghe nói là đồ đệ ruột của Bành lão bản, cá hấp chưng tương đậu ra lò cũng vừa cay, vừa nóng, vừa mềm, vừa tươi.


Cho nên tiệm khai trương tuy còn chưa tới nửa tháng, tiếng tăm đã vang dội.


Triệu Vô Kỵ cũng biết chỗ đó. Chàng ngày đầu tiên đến đây đã ghé ăn tối ở "Thọ Nhĩ Khang".


Ngoại trừ món cá chép Hoàng Hà chưng tương đậu danh quý phi thường ra, chàng còn ăn thử bốn món gân móng, một dĩa cá trứng cá, một dĩa thịt quay, và một chén canh đậu.


Chàng ăn rất no nê, lại bị cay đến toát mồ hôi, chàng còn thưởng bảy phân bạc cho tiểu nhị.


Một khách nhân ngồi ăn cơm một mình có thể thưởng vài phân tiền cho tiểu nhị đã có thể coi là rất hào phóng rồi.


Cho nên chàng vừa bước vào tiệm hôm nay, "yêu sư" đã cúi mình chào đón từ xa.


"Yêu sư" là tiếng Tứ Châu, ý tứ của "yêu sư" nghĩa là điếm tiểu nhị chạy bàn.


Yêu sư ở đây nghe nói đều là người Tứ Xuyên đi nơi khác kiếm ăn, tuy không nghe những tiếng chửi mà người Xuyên thường treo đầu cửa miệng "tiên sư ngươi" hay "con rùa rút đầu ngươi", nhưng trên đầu mỗi một người đều thắt dải bố trắng, chính là tiêu chí tiêu chuẩn của người Xuyên.


Trên đầu người Xuyên thích thắt dải bố trắng nghe nói là vì muốn tưởng niệm Gia Cát Vũ Hầu qua đời tháng mười.


Đèn thất tinh tắt, Vũ Hầu tạ thế, người Xuyên đều thắt dải bố trắng để tỏ lòng thương tiếc, sau này không ngờ lại trở thành tập quán.


Vừa lọt vào biên giới Xuyên, một khi nhìn thấy người trên đầu không có thắt dải bạch bố, nhất định nếu không bị chửi thì cũng bị đạp, ăn một bữa cơm ba mươi đồng cũng phải trả mắc hơn mười đồng.


May là ở đây không phải là đất Thục, hôm nay cũng không phải Triệu Vô Kỵ mời khách.


Cho nên lúc chàng bước vào cửa lớn của "Thọ Nhĩ Khang", biểu tình trên mặt rất khoan khoái.


Trong tâm chàng có thật sự khoan khoái hay không? Chỉ có trời biết.


Chủ tọa có hai người, Giả lão lục và Liêu lão bát, khách nhân chỉ có một mình Triệu Vô Kỵ.


Đồ ăn lại bài đầy bàn, chỉ cần thấy bốn món nóng và bốn món nguội trên bàn là có thể thấy đây là một bàn rất mắc tiền.


Tám món đều là món ưa thích nhất ở Tứ Xuyên.


Triệu Vô Kỵ mỉm cười :


- Hai vị thật quá khách khí.


Giả lão lục và Liêu lão bát thật rất khách khí, đối với một người gần chết, khách khí một chút cũng không hề gì.


Trước khi đến đây, bọn họ đã thảo luận rất lâu, rất kỹ càng.


- Người đó tuy lai lịch bất minh, hành tung quỷ dị, nhưng lời nói của hắn tôi rất tin tưởng.


- Ngươi tin hắn có thể đối phó Triệu Vô Kỵ?


- Tôi tin chắc.


"Ngươi có thấy công phu của hắn không?" Giả lão lục vốn luôn luôn tỏ thái độ hoài nghi.


- Hắn không những công phu tuyệt đối không có vấn đề, hơn nữa trên mình còn chừng như có một thứ tà khí.


- Tà khí gì?


- Tôi cũng không nói được, nhưng tôi mỗi lần đến gần hắn, luôn luôn trong tâm có cảm giác muốn nổi da gà, cảm thấy trên người hắn chừng như có tàng giấu độc xà, lúc nào cũng có thể thả ra cắn người ta.


- Hắn chuẩn bị hạ thủ ra sao?


- Hắn không chịu nói cho tôi biết, chỉ bất quá đặt một gian phòng nhã tọa trên lầu Thọ Nhĩ Khang cho bọn ta.


- Tại sao lại chọn "Thọ Nhĩ Khang"?


- Hắn nói chuyện rặt tiếng Xuyên, "Thọ Nhĩ Khang" là quán ăn Xuyên, tôi nghĩ hắn ở đó nhất định còn có trợ thủ.


"Thọ Nhĩ Khang" tổng cộng có mười yêu sư, trên lầu năm người, dưới lầu năm người.


Giả lão lục từng để ý quan sát bọn chúng, phát hiện trong đó có bốn người cước bộ rất nhẹ nhàng, hiển nhiên là người luyện võ.


Đợi đến khi bọn họ ngồi xuống, yêu sư trên lầu lại có thêm một người, chính là vị "bằng hữu" của bọn họ.


- Bọn tôi ước định giao trước ba vạn trong số năm vạng lượng bạc, sau khi chuyện đã thành sẽ giao hết.


- Ngươi đã giao tiền cho hắn?


- Sáng sớm hôm nay đã giao cho hắn.


- Còn thiệp mời?


- Thiệp mời đã đem đưa họ Triệu, còn thêm vào mọt lá thư ngắn.


- Ai viết thư?


- Anh rể của tôi.


Anh rể của Liêu lão bát tuy chỉ bất quá là một giám sinh, viết thư tuyệt không thành vấn đề.


Trên thư trước hết biểu thị sự tiếc nuối hối hận vì những chuyện đã qua, sự ngưỡng mộ đối với Triệu Vô Kỵ, hy vọng Triệu Vô Kỵ chịu đến ăn một bữa cơm thân mật, mọi người hóa địch thành bạn.


- Ngươi nghĩ gã đến không?


- Gã nhất định đến.


- Tại sao?


- Bởi vì gã trời sinh là người gan dạ bao dung, đối với chuyện gì cũng không để tâm.


Triệu Vô Kỵ đương nhiên đã đến.


Chàng chưa từng cự tuyệt lời mời của người khác, không cần biết ai mời cũng vậy.


- Bọn chúng chuẩn bị lúc nào hạ thủ?


- Đợi đến khi dĩa cá chép chưng tương đậu bưng lên, chỉ cần tôi động vào đầu cá, bọn chúng liền xuất thủ.


Hiện tại món ăn chính còn chưa bưng lên, chỉ có bốn món nóng và bốn món nguội, Liêu lão bát trong tâm đã bắt đầu toát mồ hôi.


Lão tịnh không phải là chưa từng giết người, cũng không phải là chưa nhìn thấy người khác giết người, chỉ bất quá chờ đợi luôn khiến cho người ta cảm thấy khẩn trương.


Lão chỉ hy vọng chuyện này mau chóng kết thúc, để cho Triệu Vô Kỵ vĩnh viễn biến mất khỏi mặt đất này.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Chông chênh

Chông chênh

Người đàn bà bạc phần. Anh mất cách nay hai tuần, bỏ chị và thằng Cu chưa đầy 6

23-06-2016
Vợ chồng chưa lớn

Vợ chồng chưa lớn

Vợ chồng trẻ mới cưới chưa lâu, con gái nhỏ đã 6 tháng tuổi, vẫn còn mải chơi và

24-06-2016
Yêu Không Phải Lúc

Yêu Không Phải Lúc

Trích đoạn: “Còn có thể thế nào nữa, là cậu tôi nói.” Trần Giác Phi tùy tiện

21-07-2016 59 chương
A city's tale

A city's tale

Dành tặng những người lạc lối Như tôi... *** Cô về đến nhà khi trời đã nhá nhem

24-06-2016
Đi qua những kỉ niệm

Đi qua những kỉ niệm

Có những cảm xúc vu vơ thoáng qua. Vì quá cô đơn mà ta ngộ nhận đó là tình yêu tha

25-06-2016