Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 88 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 3 - Đổ bác

↓↓

Bởi vì chuyện này không thể để cho Tiêu Thất thái gia biết được, cho nên lần động thủ này tuyệt không thể thất bại.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Triệu Vô Kỵ một mực tỏ lộ vẻ khoan khoái, chừng như không phát giác có gì đáng nghi.


Tuy chàng không uống rượu ban ngày, cũng ăn không nhiều, nói lại nói không ít.


Bởi vì lúc chàng nói chuyện, người khác không thể phát hiện chàng luôn luôn đang chú tâm quan sát.


Chàng nhìn không ra chỗ này có gì không ổn. Trong đồ ăn cũng tuyệt đối không có độc! Giả lão lục và Liêu lão bát cũng ăn không ít.


Bọn họ thậm chí còn không đem theo bất cứ tên tùy tùng nào, bên ngoài cũng không thấy có bất cứ mai phục nào.


Lẽ nào bọn họ thật sự muốn hóa địch thành bạn?


Điểm kỳ quái duy nhất ở chỗ này là ở đây có nhiều yêu sư đặc biệt sạch sẽ.


Lúc bọn chúng bưng đồ ăn lên, Triệu Vô Kỵ đã chú ý thấy bọn họ cả móng tay cũng không có dính dầu mỡ.


Làm lụng trong quán cơm, rất ít khi có người sạch sẽ như vậy.


Nhưng bọn chúng nếu quả thật có âm mưu, cũng nên nghĩ tới điểm đó, cố gắng che giấu cho kỹ.


Trong số còn có một bóng dáng nhìn chừng như rất quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu rồi.


Nhưng Triệu Vô Kỵ lại khơi khơi không nhớ ra nổi.


Chàng rất muốn nhìn mặt người đó, nhưng người đó chỉ thoáng qua trước cửa là đã xuống lầu.


"Tiểu nhị ở chỗ này sao ta lại quen được chứ? Người cao thon như vậy trên thế gian vốn có rất nhiều".


Chàng một mực tự giải thích cho mình, bởi vì chàng tịnh không thật sự muốn gây phiền hà cho Giả lão lục và Liêu lão bát.


Chàng làm như vầy chỉ bất quá vì chàng muốn dùng cách này đi tìm một người.


Chàng nghĩ chỉ có dùng cách này mới có thể tìm ra người đó.


Cá chép chưng tương đậu nổi tiếng xa gần của "Thọ Nhĩ Khang" chung quy đã bưng lên, đựng trong một cái mâm dài hai thước, nhiệt khí đằng đằng, vừa thơm vừa cay, chỉ ngửi thấy mùi đã biết ngon lành tới cỡ nào.


Trong phòng luôn luôn có hai tiểu nhị đứng hầu hai bên, người bưng mâm lên cũng đã cúi đầu lui ra.


Liêu lão bát hỏi :


- Có ai thích ăn đầu cá không?


Giả lão lục cười :


- Ngoại trừ ngươi ra, chỉ có mèo mới thích ăn đầu cá.


Liêu lão bát cười lớn :


- Vậy tôi chỉ còn nước một mình hưởng thụ vậy.


Lão thò đũa ghim vào đầu cá.


Ngay lúc đó, mặt bàn đột nhiên bị người ta đá một cước bay lên, người của Triệu Vô Kỵ cũng đã bay lên, hét lớn :


- Nguyên lai là ngươi.


Tên yêu sư bưng đồ ăn vừa thoái ra cửa, vừa quay mình, Triệu Vô Kỵ đã bay tới.


Cùng trong một sát na đó, hai gã yêu sư nãy giờ đứng yên trong phòng cũng đã xuất thủ.


Ba người bọn chúng đánh ra đều toàn là ám khí, hai người hai bên mỗi người phóng ra sáu điểm hàn tinh đen tuyền, bay thẳng vào chân và lưng của Triệu Vô Kỵ.


Lúc bọn chúng xuất thủ mới thấy trên tay bọn chúng có mang bao tay da nai.


Tráng hán thương lượng với Liêu lão bát cũng thừa lúc quay mình mang bao tay vào, chờ Triệu Vô Kỵ phi thân sang, thân hình của hắn nhoáng một cái, quay đầu ngửa người, phẩy tay quăng ra một màn độc sa đen sì mờ mịt.


Giả lão lục và Liêu lão bát vốn đã lui vào một góc cũng đã biến sắc, thất thanh hô to :


- Ám khí có độc!


Bọn họ tuy còn chưa nhìn ra đó chính là Độc Tật Lê và Đoạn Hồn Sa uy chấn thiên hạ của Đường môn, lại biết người mang trên tay bao tay da nai phóng ám khí nhất định là có kịch độc không gì sánh nổi.


Thân người Triệu Vô Kỵ xoay trên không, muốn tránh né mười hai mũi độc tật lê đã khó như lên trời, hà huống trước mặt còn có trăm ngàn hạt độc sa!


Trong số ám khí của Đường môn, Đoạn Hồn Sa cũng là một loại bá đạo nhất, đáng sợ nhất.


Thứ độc sa đó còn nhỏ hơn hạt gạo nhiều, tuy không thể phóng xa, nhưng vừa tung ra là tạo thành một màn đen sì mờ mịt, một khi đối phương ở nội trong phương viên hai trượng, đừng mong tránh khỏi, một khi trúng phải một hạt, tất phải thúi thịt mục xương.


Mỗi một bộ sậu, mỗi một chi tiết trong hành động lần này, không còn nghi ngờ gì nữa, đều đã trải qua kế hoạch cực kỳ chu mật.


Vị trí ba người xuất thủ nên phân phối ra sao, nên dùng bộ vị nào khi xuất thủ đánh đối phương mới có thể khiến cho gã tuyệt đối vô phương tránh né, bọn chúng đều đã tính toán kỹ càng.


Nhưng bọn chúng không tưởng được Triệu Vô Kỵ đang vào giây phút cuối cùng đã nhận ra tráng hán đầu thắt dải bố trắng là một trong những tùy tùng Thượng Quan Nhẫn dẫn theo, cũng là hung thủ đã giết Triệu Tiêu, đã từng lưu lại vài ngày ở Hòa Phong sơn trang.


Triệu Vô Kỵ tuy không chú ý gì lắm đến một người như vậy, trong đầu lại ít ít nhiều nhiều có chút ấn tượng.


Chút ấn tượng đó đã cứu mạng chàng.


Chàng ra tay trước, lúc đối phương còn chưa bắt đầu phát động, chàng đã phóng sang.


Tráng hán đó có chút kinh hoảng, liền lách người giơ tay ra, phóng ra độc sa, xuất thủ có chậm đi một chút.


Tay của hắn vừa giương ra, Triệu Vô Kỵ đã phóng đến sát hông hắn, quyền đầu liền đánh gãy một hai cái xương sườn của hắn.


Thanh âm xương gãy vang lên, người của hắn cũng bị nhấc lên, nghênh đón Độc Tật Lê từ phía sau bắn tới.


Mười hai mũi Độc Tật Lê đã có chín mũi ghim trên mình hắn.


Hắn đương nhiên biết sự lợi hại của thứ ám khí đó, nỗi sợ hãi đã siết chặt yết hầu của hắn, hắn cả kêu la cũng kêu la không được, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới hoàn toàn mất khống chế, nước mắt nước mũi nước tiểu nước phân đồng thời chảy re ra.


Đợi đi khi Triệu Vô Kỵ quăng hắn ra, toàn thân hắn đều đã mềm nhũn như than, lại khơi khơi còn chưa chết.


Hắn thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng xương gãy và tiếng la thảm của hai gã đồng bọn.


Sau đó hắn cảm thấy có một bàn tay buốt lạnh tát vào mặt hắn, một người đang hỏi :


- Thượng Quan Nhẫn ở đâu?


Bàn tay không ngừng tát trên mặt hắn, hy vọng hắn còn tỉnh táo, nhưng tiếng hỏi lại đã từ từ xa xăm.


Hắn há miệng, muốn nói, khạc ra lại chỉ có nước miếng đắng nghét, vừa chua, vừa hôi, vừa đắng.


Lúc đó hắn đã không còn nghe thấy gì nữa.


Triệu Vô Kỵ chung quy đã từ từ đứng liên, đối diện Giả lão lục và Liêu lão bát.


Trên mặt chàng hoàn toàn không có một chút huyết sắc, trên người lại có máu, cũng không biết là máu của ai đã nhỏ trên y phục chàng.


Trên mặt chàng không những có máu của người khác, cũng có máu của chính chàng.


Chàng biết mặt chàng đã bị vài hạt độc sa rạch trầy, còn có một mũi Độc Tật Lê ghim trên vai chàng.


Nhưng chàng tuyệt không thể để người khác biết.


Hiện tại độc tính còn chưa hoàn toàn phát tác, chàng nhất định phải ráng đi xuống, nếu không chàng cũng phải chết ở đây, chết dưới tay Liêu lão bát!


Tay của Liêu lão bát ướt nhẹp, cả y phục cũng đẫm mồ hôi lạnh.


Hồi nãy giây phút lúc chuyện xảy ra, đơn giản giống hệt như một trường ác mộng, một cơn ác mộng khiến cho người ta muốn ói.


Tiếng xương cốt gãy nát, tiếng la thảm, tiếng rên rỉ, hiện tại toàn bộ đã đình chỉ.


Nhưng trong phòng lại vẫn ngập tràn mùi hôi thúi và mùi máu tanh khiến cho người ta vô phương chịu nổi.


Lão muốn ói.


Lão muốn xông ra ngoài, lại không dám động.


Triệu Vô Kỵ đang đứng trước mặt bọn họ, lạnh lùng nhìn bọn họ :


- Là chủ ý của ai?


Không có ai mở miệng, cũng không có ai thừa nhận.


Triệu Vô Kỵ cười lạnh :


- Các ngươi nếu thật muốn giết ta, hiện tại động thủ vẫn còn kịp.


Không ai dám động.


Triệu Vô Kỵ lạnh lùng nhìn bọn họ, chợt quay mình bước ra :


- Ta không giết các ngươi chỉ vì các ngươi căn bản không xứng để ta ra tay.


Cước bộ của chàng vẫn rất ổn, chàng tuyệt không thể để cho bất kỳ một ai nhìn thấy chàng đã không còn chịu đựng nổi.


Vết thương không đau chút nào, chỉ hơi tê tê, lại chừng như bị kiến cắn.


Nhưng đầu chàng đã bắt đầu hôn mê, mắt đã bắt đầu tối đen.


Độc dược ám khí của Đường gia tuyệt không phải là đồ cụ hư danh. Trong quán nhất định còn có người của Đường gia, nhưng gã yêu sư nhìn đặc biệt sạch sẽ ít ra còn có hai ba gã.


Người dụng độc nhìn luôn luôn đặc biệt sạch sẽ.


Triệu Vô Kỵ ưỡn ngực bước dài ra ngoài.


Chàng tịnh không biết vết thương của chàng có cứu được hay không, nhưng chàng nhất định phải đi ra.


Chàng cho dù có phải chết, cũng tuyệt không thể chết ở đây, chết truớc mặt đám cừu nhân của chàng.


Không ai dám cản chàng, ở đây cho dù còn có người của Đường gia cũng đã bị hù khiếp vía.


Chàng chung quy đã bước ra khỏi cửa lớn trang hoàng hoa mỹ.


Nhưng chàng còn có thể đi bao xa?


Xa xa ánh dương sáng lạn, trước mắt chàng lại càng lúc càng tối đen, người qua lại trên đường nhìn giống như một bóng đen lung lay.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Khi tình đầu trở lại

Khi tình đầu trở lại

Trên thế giới này, mỗi ngày mỗi giờ ta gặp qua biết bao nhiêu người, có người trở

25-06-2016
Me hài ola ngày 28-06-2016

Me hài ola ngày 28-06-2016

Có lẽ những status hài hước mà me ola đả cập nhật chúng ta sẽ không bao giờ quên

28-06-2016
Tình không đong đếm

Tình không đong đếm

Trong lá số tử vi, cung Phu Thê chỉ vợ chồng được coi là cung quan trọng, còn bạn bè

28-06-2016
Anh trai tôi

Anh trai tôi

(khotruyenhay.gq) Thật ra anh không hề hiểu được đại học là gì, nhưng anh hiểu, em trai

27-06-2016

Insane