Lão vốn rất có tự tin đối với "Đại Ưng Trảo Thủ" của mình, không tưởng được người ta không ngờ cũng dùng "Đại Ưng Trảo Thủ" đối phó lão, hơn nữa chỉ một chiêu đã bẻ gãy cổ tay của lão.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Hiện tại lão cho dù có còn muốn gây rối cũng không còn cách nào mà làm, lời nói của người đó lão chỉ còn nước giả như không nghe.
Ai biết được người đó lại không chịu bỏ qua cho lão, chợt đứng lên, chớp nhoáng đến trước mặt lão.
Liêu lão bát biến sắc :
- Ngươi muốn làm gì?
Người đó lạnh lùng cười một tiếng, chợt xuất thủ.
Liêu lão bát dùng bàn tay chưa gãy phản thủ quật ra, chợt cảm thấy cùi chõ tê dại, cả cánh tay xụi xuống, không thể động đậy.
Phía sau có hai người lao tới, người đó cũng không quay đầu lại, thụt chõ thẳng ra sau, hai người đó bị đánh gục liền.
Người đó xuất thủ liên miên, lại nắm lấy cổ tay vốn đã bị bẻ gãy của Liêu lão bát giật nhẹ một cái.
"Rắc!"
Chỉ nghe "rắc" một tiếng, Liêu lão bát toát mồ hôi lạnh như mưa, cổ tay gãy lại đã nối lại đúng khớp.
Người đó sau đó thoái lui vài bước, chắp tay sau lưng thản nhiên mỉm cười :
- Thấy sao?
Liêu lão bát ngây người, ngây ngốc cả nửa ngày, nhìn cổ tay của mình, dụng lực xoay xoay, chợt nhìn người lạ lai lịch bất minh hành tung quỷ bí đó nói :
- Ta có thể mời ngươi đi uống vài chén được không?
Người đó trả lời rất khô khan :
- Đi.
* * * * *
Rượu thịt đã bài đầy bàn, Liêu lão bát uống liền ba chén với người đó mới thở phào một hơi, giơ bàn tay vốn đã bị bẻ gãy ra ngoáy ngoáy ngón tay cái :
- Giỏi, thủ pháp cao minh.
Người đó hững hờ thốt :
- Thủ pháp của ta vốn không tệ, nhưng vận khí của ngươi lại càng may mắn.
Liêu lão bát cười khổ :
- Đó mà gọi là vận khí gì, Liêu lão bát ta trong đời chưa từng bị đánh nhào nặng như vầy.
Người đó nói :
- Bởi vì ngươi té nhào cho nên mới có thể coi là ngươi hên đó.
Hắn biết Liêu lão bát không hiểu, cho nên lại nói tiếp :
- Ngươi nếu đánh gục tên họ Triệu, ngươi gặp xui liền.
Liêu lão bát càng không hiểu.
Người đó lại uống hai chén, mới hỏi :
- Ngươi có biết lai lịch của con rùa rút đầu đó không?
Liêu lão bát lắc đầu :
- Không biết.
Người đó hỏi :
- Triệu Giản Triệu nhị gia của Đại Phong đường, ngươi chắc biết chứ?
Triệu Giản thành danh cực sớm, trước đây hai chục năm đã danh chấn giang hồ, Hoàng Hà lưỡng ngạn, Quan Trung nam bắc cũng đều là phạm vi thế lực cua Đại Phong đường, danh tiếng của Triệu nhị gia có thể nói là không ai không biết đến, không ai không nghe tiếng.
Liêu lão bát đáp :
- Ta nếu cả danh tiếng của Triệu nhị gia cũng không biết đến thì thật là khờ quá.
Người đó thốt :
- Con rùa rút đầu họ Triệu kia là đại công tử của Triệu Giản đó.
Liêu lão bát lập tức biến sắc.
Người đó cười lạnh :
- Ngươi nghĩ coi, ngươi nếu thật đã đánh gục gã, Đại Phong đường làm sao có thể tha ngươi được?
Liêu lão bát một mặt uống rượu, một mặt đổ mồ hôi lạnh, chợt lắc đầu không ngớt :
- Không đúng.
Người đó hỏi :
- Không đúng cái gì?
Liêu lão bát đáp :
- Gã nếu thật là công tử của Triệu nhị gia, chỉ cần nói ra tên tuổi, tùy tiện đi đến đâu cũng tìm được mấy chục vạng lượng xài chơi, không khó khăn gì.
Người đó nói :
- Không sai.
Liêu lão bát hỏi :
- Vậy tại sao gã lại đến câu trong đổ trường?
Người đó cười cười, nụ cười phảng phất rất thần bí.
Liêu lão bát hỏi :
- Lẽ nào gã cố ý muốn gây chuyện với bọn ta? Phá đổ trường của bọn ta?
Người đó đang uống rượu, tửu lượng thật không tệ, uống ực hơn mười chén mà sắc mặt vẫn không đổi khác.
Liêu lão bát nói :
- Nhưng ta biết quy củ của Đại Phong đường, cờ bạc cũng vậy, đàn bà cũng vậy, hai thứ nghề nghiệp đó bọn họ chưa từng nhúng tay vào.
Người đó cười mỉm :
- Quy củ là quy củ, gã là gã.
Liêu lão bát biến sắc :
- Lẽ nào đó là chủ ý riêng của gã, muốn đến phá sòng bài của bọn ta, lẽ nào gã cũng muốn gã cũng muốn bước chân vô nghề này? Lại vì ngại quy của của Đại Phong đường cho nên mới không dám xưng tên họ?
Người đó điềm đạm đáp :
- Một tiểu tử như gã, chỗ xài tiền đương nhiên không thiếu, quy củ của Đại Phong đường lại quá nghiêm, gã nếu không lén kiếm thêm vài đồng làm sao mà sống nổi?
Hắn chậm rãi nói tiếp :
- Muốn tìm cách câu tiền, đương nhiên chỉ có nghề này là dễ dàng nhất.
Liêu lão bát giận dữ :
- Đại Phong đường ở đây cũng có người, ta phải đi báo mới được.
Người đó nói :
- Ngươi nói làm sao về Triệu nhị gia mà mọi người ở Đại Phong đường luôn luôn trọng vọng? Lẽ nào còn muốn người của Đại Phong đường giúp ngươi đối phó con trai của lão ta?
Liêu lão bát không nói gì, càng lúc càng tức giận, chợt hét lớn :
- Không được, không cần biết ra sao cũng không được, đây là thiên hạ do máu và mồ hôi của bọn ta đánh về, bọn ta tuyệt không thể đem dâng cho người khác như vầy.
Người đó lại thở dài :
- Chỉ tiếc xem ra ngươi không dâng cũng không được, trừ phi...
Liêu lão bát hỏi :
- Trừ phi cái gì?
Người đó đáp :
- Trừ phi vị Triệu công tử đó bỗng lâm trọng bệnh, nối gót cha gã.
Hắn lại rót cho mình thêm một chén, uống ực cạn chén :
- Chỉ có người chết mới vĩnh viễn không thể kiếm tiền xài.
Liêu lão bát nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu, hạ giọng hỏi :
- Ngươi nghĩ gã có thể đột nhiên lâm trọng bệnh?
Người đó đáp :
- Rất có thể.
Liêu lão bát hỏi :
- Ngươi có cách nào có thể khiến cho gã đột nhiên sinh bệnh không?
Người đó đáp :
- Đó còn tùy vào ngươi.
Liêu lão bát hỏi :
Chương trước | Chương sau