- Ta nghĩ ngươi tuyệt không thể thất vọng đâu.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đêm hôm nay thật ra có những người nào đến đây?
Trong một cỗ xe ngựa kỳ quái như vầy, đối diện một vị chủ nhân kỳ quái như vậy, đã là một kinh nghiệm khiến người ta rất khó quên.
Triệu Vô Kỵ không nghĩ ra đêm hôm nay còn có thể gặp chuyện gì càng lý thú hơn!
Trên chỗ dựa tay gần giường có treo một cái chuông vàng nho nhỏ, Chủ nhân cầm cái chuông nhỏ lên, rung nhẹ một tiếng.
Ông ta mỉm cười giải thích :
- Đây là cái chuông ta dùng để kêu người, ta chỉ rung một tiếng biểu thị người ta muốn gọi là Hồ Cự, quản gia của ta.
Tiếng chuông vừa vang lên, ông ta còn chưa dứt lời, Hồ Cự đã xuất hiện, giống như một tinh linh giờ nào phút nào cũng đều đang đợi chờ ma pháp hiệu triệu.
Gã là một người khổng lồ cao chín thước, mắt sâu hoắm, đầu tóc quăn queo, trên mặt đen bóng, mang theo vẻ hung hãn như dã thú, đôi tay to nổi vồng gân xanh, giắt bên hông một thanh loan đao Ba Tư lấp lánh ánh hàn quang, khiến cho gã nhìn càng nguy hiểm đáng sợ.
Nhưng trước mặt chủ nhân của gã, gã lại hiển lộ vẻ cung thuận phục tùng tuyệt đối.
Gã vừa xuất hiện đã vập đầu quỳ bái sát rạt dưới đất, bái lạy dưới chân chủ nhân, dùng thái độ cung kính nhất nhẹ nhàng hôn lên đôi giày mềm mại của chủ nhân gã.
Đối với gã mà nói, có thể hôn giày chủ nhân đã là một vinh sủng to lớn.
Thái độ của chủ nhân đối với gã lại lãnh tuấn nghiêm túc :
- Hiện tại đã gần đến giờ tý phải không?
- Dạ.
- Ngươi đã chuẩn bị hết rồi phải không?
- Dạ.
Chủ nhân tuy rất vừa lòng, lại không để lộ một chút ý tứ tán thưởng nào, chỉ điềm đạm phân phó :
- Vậy hiện tại bọn ta có thể bắt đầu rồi.
"Dạ". Hồ Cự lại vập đầu rồi mới lui ra.
Gã tuy chỉ nói một chữ "dạ", Triệu Vô Kỵ lại nghe rõ khẩu âm của gã cứng ngắc kỳ dị phi thường.
Chủ nhân lại nhìn ra sự hiếu kỳ của khách nhân :
- Phụ thân của gã là thương nhân Ba Tư, gã vốn là lực sĩ dưới trướng đại tướng quân, có một lần ngộ phạm quân pháp, đáng lẽ phải bị xử quyết.
Quân lệnh của đại tướng quân như núi, thiên hạ đều biết, gã làm sao có thể thoát khỏi lưỡi đao?
Chủ nhân nói :
- Là ta dùng một đôi hãn huyết mã Đại Uyển danh chủng đổi lấy cái mạng của gã từ trong tay đại tướng quân.
Đại tướng quân thích ngựa quý, trong mắt của đại tướng quân mà nhìn, một đôi ngựa tốt danh chủng còn trân quý hơn xa bất cứ tính mạng của một ai.
Tư Không Hiểu Phong thở dài :
- May là ông có một đôi ngựa quý mới có thể đánh đổi một bộc nhân trung tâm như vậy.
Chủ nhân thốt :
- Gã không phải là bộc nhân của ta, gã là nô lệ của ta, ta lúc nào cũng có thể kêu gã đi chết.
Ông ta điềm đạm nói, tịnh không có một chút khoa trương, chỉ bất quá nói ra sự thật.
Nhưng trong tai người khác mà nghe, lại không còn nghi ngờ gì nữa, giống hệt cố sự trong thần thoại.
May là Triệu Vô Kỵ đối với mấy chuyện này đã dần dần quen thuộc, dã không còn kinh ngạc nữa, càng không thể hoài nghi.
Tới lúc đó, trong khu rừng hắc ám đột nhiên sáng choang như một kỳ tích.
Triệu Vô Kỵ vốn cả một trản đèn cũng không thấy, hiện tại bốn bề lại đã được ánh đèn chiếu rọi sáng như ban ngày.
Những cây cổ thụ đứng trước cỗ xe ngựa đột nhiên toàn bộ ngã xuống. Cây vừa ngã xuống là rất mau chóng bị một vòng dây kéo đi.
Một khoảnh rừng trong phút chốc đã biến thành bình địa. Triệu Vô Kỵ tuy tận mắt chứng kiến, cơ hồ vẫn không tin vào mắt mình.
Trên khuôn mặt trắng nhợt của chủ nhân chung quy đã lộ vẻ thỏa mãn.
Đối với hiệu suất hành sự của đám thuộc hạ của ông ta, không ai còn có thể cảm thấy không thỏa mãn.
Tư Không Hiểu Phong lại đang thở dài. Lão luôn hy vọng thuộc hạ của lão làm việc cũng có thể có hiệu suất như vầy.
Lão nhịn không được phải nói :
- Người như Hồ Cự, phải dùng mười đôi ngựa quý đi đổi cũng đáng giá.
Chủ nhân mỉm cười.
Con người đó tuy không phải là thương nhân, lại luôn luôn rất ít khi làm chuyện mua bán lỗ vốn.
Mưa đã tạnh.
Bên ngoại cánh rừng đột nhiên vang lên tiếng gõ ống tre, một người rao lớn :
- Thịt bò ướp ngũ vị hương, hoành thánh thịt bằm đây.
Trong tiếng rao xuất hiện một người đầu đội nón tre, gánh một đòn gánh hoành thánh bước vào khoảnh đất trống.
Một gánh phía trước đòn gánh có một lò lửa cháy phừng phừng, nhiệt khí trong cái nồi trên lò bốc đằng đằng, gánh đằng sau ngoại trừ chén dĩa gia vị nêm nếm ra còn có một lồng đậy vải lụa che thịt bò. Ở Giang Nam, lúc nửa đêm ngủ không được, lúc nào cũng đều có thể đi tìm một gánh hàng rong như vầy ăn một chén hoành thánh nóng hổi.
Nhưng Triệu Vô Kỵ có nằm mộng cũng không tưởng được ở đây cũng có thể nhìn thấy thứ gánh hàng rong đó.
Nơi này có ai có thể ăn hoành thánh của gã?
Gánh hoành thánh vừa đặt xuống, bên ngoại lại vang lên tiếng rao bán, một người dùng tiếng Tô Hàng rao :
- Bánh bột lọc chấm đường đây, bánh bột lọc nhân đậu xanh đậu đỏ đây.
Bao nhiêu thứ bánh bột lọc đó đều là món ăn chơi ưa thích nhất ở đất Tô Hàng.
Nhưng gã làm sao có thể đem đến tận đây để bán?
Người đến cũng không chỉ có hai người đó.
Theo sau bọn họ còn có người bán dưa muối, bán rượu, bán bánh tai heo Hồ Bắc, bán bánh bột chiên, bán bánh bò Sơn Đông, bán bánh bột nhào đường Phúc Châu, bán bánh bột gạo Lĩnh Nam, bán vịt quay, bán bánh da lợn, bán chè tào hủ, bán sữa đậu nành Bắc Kinh, ngũ hoa bát môn, đủ các thức các dạng hàng gánh, dùng đủ các thức các dạng lời rao từ nam chí bắc, từ bốn phương tám hương đổ vào một khoảnh đất trống sáng choang ánh đèn đó.
Phiến bình địa đột nhiên biến thành nhiệt náo, giống như tụ tập đình đám vậy.
Triệu Vô Kỵ ngây người.
Chàng chưa từng nhìn thấy bao nhiêu gánh hàng rong bán đồ ăn như vậy, càng không tưởng được bọn họ có thể đến đây.
Bọn họ đến đây làm gì?
Ở đây có ai có thể ăn đồ ăn bọn họ bán?
Không ai ăn, bọn họ chừng như chuẩn bị tự mình ăn.
Nhưng trước khi bọn họ bắt đầu ăn uống, mỗi người đều bưng đồ mình bán, chọn ra một phần ngon lành nhất dâng cho chủ nhân thần bí trong cỗ xe ngựa thần bí.
Người bán hoành thánh trước hết bưng một chén hoành thánh bốc khói đằng đằng đi tới, quỳ ngoài cửa xe cung cung kính kính nói :
- Đây là chút ý tứ đệ tử hiếu kính chủ nhân, cung chúc chủ nhân thân thể khang kiện, mọi sự như ý.
Chủ nhân chỉ mỉm cười gật gật đầu, cả một tiếng "cám ơn" cũng không nói ra.
Nhưng người bán hoành thánh đã cảm kích muốn chết, cao hứng muốn chết, bởi vì gã đã nhìn thấy nụ cười mỉm của chủ nhân.
Sau đó người bán bánh bột lọc, bán dưa muối, bán rượu, bán tào hủ chiên, bán bánh bột nhào đường... từng người từng người đều đi qua, đều quỳ xuống dùng tiếng nói quê hương của mình nói vài lời cảm kích chúc tụng chủ nhân của bọn họ.
Nghe tiếng của bọn họ, nam bắc đều có, hiển nhiên không phải cùng đến từ một nơi.
Bọn họ không hẹn mà đến, khôn ngại đường xa vạn dặm mà đến đây, lẽ nào chỉ vì muốn dâng một chén hoành thánh, một cái bánh ngọt?
Triệu Vô Kỵ càng cảm thấy kỳ quái!
Đợi đến khi chàng nhìn thấy một lão thái bà bán đậu phộng rang bưng một dĩa đậu phộng tới, chàng cơ hồ nhịn không được muốn kêu lên.
Lão thái bà bán đậu phộng rang đó không ngờ chính là "Kim Cung Ngân Tiễn"
Hắc Bà Bà danh chấn giang hồ.
Hắc Bà Bà lại chừng như căn bản không nhìn thấy chàng, càng không nhận ra chàng, cung cung kính kính quỳ dưới đất, hiến xuất lễ vật của mình, đổi lấy nụ cười mỉm của chủ nhân, cảm kích muôn phần lui ra.
Triệu Vô Kỵ cũng chỉ còn nước miễn cưỡng kềm chế sự hiếu kỳ của mình. Chàng luôn là người rất có gia giáo, chàng không chịu thất lễ trước mặt vị chủ nhân hiếu khách đó.
Lúc đó bọn gánh hàng rong đã bắt đầu ăn uống, ngươi uống rượu của ta, ta ăn hoành thánh của ngươi trừ, ăn uống cực kỳ thống khoái. Cách ăn uống đó quả thật lý thú, thống khoái hơn xa ngồi ăn một bàn đầy vi cá.
Bọn họ không những đều quen biết nhau, hơn nữa chừng như là bằng hữu rất thân.
Mọi người không khác gì là vì sinh hoạt phải bôn ba, rất khó gặp mặt được một lần, trong năm có một ngày nay mới có thể hoan tụ cùng một chỗ ăn uống no nê, hoan lạc tận hưởng rồi mới chia tay.
Kỳ quái là người bán hoành thánh tịnh không giống như bán hoành thánh, người bán bánh ngọt cũng không giống như bán bánh ngọt.
Thân phận của những người khác tuy không thể xác định, ít ra Triệu Vô Kỵ biết được Hắc Bà Bà tuyệt không phải là người bán đậu phộng rang.
Lẽ nào người khác cũng như bà ta, chỉ bất quá dùng gánh hàng rong để che giấu thân phận của mình.
Bọn họ bình thời làm gì?
Triệu Vô Kỵ uống vài chén rượu, ăn bánh tai heo Hồ Bắc, lại ăn bảy tám món tạp nhạp khác, đều là những món mà ngày thường chàng tuyệt đối không có cách nào ăn cùng một lúc được.
Chủ nhân nhìn chàng, trong mắt chứa chan vẻ vui mừng :
- Ta thích người trẻ tuổi có khẩu vị tốt, người cường tráng không để chuyện gì đè nặng tâm sự mới có thể có khẩu vị ngon lành được.
Lời nói của ông ta chừng như có chút kỳ quái, lại rất có đạo lý.
Ông ta lại hỏi Triệu Vô Kỵ :
Chương trước | Chương sau