- Ngươi xem bọn họ có phải rất lý thú không?
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Triệu Vô Kỵ thừa nhận :
- Nhưng tôi còn chưa thấy chuyện gì lý thú, ăn mấy món này tịnh không thể coi là rất lý thú được.
Chủ nhân mỉm cười :
- Ngươi sẽ thấy.
Triệu Vô Kỵ còn chưa thấy chuyện gì lý thú, những người đó đã bỏ đi.
Trước khi đi, mỗi người lại hướng về vị chủ nhân thần bí đó cúi đầu chúc phước, sau đó cùng hô :
- Năm sau tái kiến!
Tiếng hô còn lòng vòng quanh màng nhĩ, người của bọn họ đã hoàn toàn đi hết, mấy cây đòn gánh mấy đồ đạc buôn bán bọn họ đem đến lại lưu lại hết, lẽ nào bọn họ vì say quá đã quên hết?
Tư Không Hiểu Phong nhịn không được phải hỏi :
- Ông sao không kêu bọn họ đem mấy vật đó đi?
Chủ nhân đáp :
- Đó vốn là bọn họ đặc biệt mang đến dâng cho ta, sao lại mang đi?
Tư Không Hiểu Phong hỏi :
- Bọn họ tại sao lại muốn dâng cho ông những vật đó?
Chủ nhân đáp :
- Bởi vì bọn họ biết ta phải nuôi ba chục tùy tùng và tám trăm thớt ngựa.
Tư Không Hiểu Phong nhịn không được cười :
- Nhưng ông cần những vật đó làm gì? Lẽ nào ông cũng muốn đổi nghề đi bán hoành thánh?
Chủ nhân cũng cười.
Tới lúc đó, bên ngoài khu rừng lại vang lên thanh âm của người khác, giống như tiếng sấm sét vậy, chấn động mang tai.
Một người cười lớn nói :
- Ta biết ngươi nhất định đang ở đây, ngươi trốn không khỏi ta đâu.
* * * * *
[Đổ Quỷ]
Lúc tiếng cười mới vang lên, còn ở rất xa, tiếng cười vừa kết thúc, người đó đã đến trước mặt bọn họ.
Một đại hán cơ hồ còn cao hơn cả Hồ Cự, hai tay cầm hai cái bao bố có thể đủ để chứa một thạch gạo, trên lưng còn vác thêm một bao, lại giống hệt như một con yến tử từ trong khu rừng bay ra.
Triệu Vô Kỵ chỉ nhìn thấy bóng của hắn lóe lên một cái, người đó đã đứng bên ngoài cửa xe.
Nếu quả chàng không tận mắt nhìn thấy, chàng thật vô phương tin rằng một đại hán như vậy có thể có thân pháp linh xảo đến thế.
Khí trời tháng tư đã bắt đầu nóng, đại hán đó lại vận áo hồ cừu, đầu tóc rối bù như cỏ dại dùng một sợi dây thừng thắt giữ, trên đôi chân trần mang một đôi giày cỏ.
Chân của hắn còn chưa đứng yên, lại đã chỉ tay về hướng mũi chủ nhân cười lớn :
- Hảo tiểu tử, ngươi thật có hai tay, cả ta cũng không tưởng được năm nay ngươi lại chọn một nơi như vầy, không ngờ ở ngay bên đại lộ, không ngờ còn kêu đám đồ tử đồ tôn của ngươi giả làm mấy tên gánh hàng rong bán hoành thánh.
Đới với vị chủ nhân mà người người đều rất tôn kính, hắn lại không có một chút bộ dạng tôn kính nào.
Nhưng chủ nhân tịnh không trách cứ, trái lại chừng như lại cười rất khoan khoái :
- Ta cũng không tưởng được năm nay ngươi vẫn có thể tìm ra.
Đại hán đó cười :
- Hiên Viên Nhất Quang ta tuy đánh bạc đâu thua đó, nghề tìm người lại là thiên hạ đệ nhất!
Chủ nhân thốt :
- Nghề thua tiền của ngươi cũng là thiên hạ đệ nhất.
Hiên Viên Nhất Quang nói :
- Điểm đó cũng không phải là xạo.
Chủ nhân hỏi :
- Ngươi đã biết ngươi đánh bạc đâu thua đó, tại sao năm nay còn đến?
Hiên Viên Nhất Quang đáp :
- Mỗi một người đều có lúc đổi vận, năm nay vận xui của ta đã đi hết, đã đổi vận rồi.
Chủ nhân hỏi :
- Năm nay ngươi thật vẫn còn muốn đánh bạc?
Hiên Viên Nhất Quang đáp :
- Không đánh bạc thì là con cháu của con rùa đen.
Hắn chợt trút hết đồ trong ba cái bao lớn ra :
- Ta dùng những thứ này đánh bạc với ngươi đổi lại mấy cây đòn gánh mà đám đồ tử đồ tôn của ngươi lưu lại dưới đất.
Triệu Vô Kỵ lại ngây người.
Từ trong bao trút ra tuy cũng là đồ lắt nhắt, cái gì cũng có, lại không có cái nào là không mắc tiền.
Dưới đất kim quang lấp lánh, chân đèn cầy làm bằng vàng, lư hương vàng, tượng Bồ Tát vàng, mão vàng, dây thắt lưng vàng, vòng vàng, nhẫn vàng, chén vàng, chung vàng, bình vàng, thậm chí còn có cả bô vàng.
Một khi có thể nghĩ tới vật gì có thể dùng vàng đúc thành, trong bao của hắn đều không thiếu, có những vật còn khảm đầy minh châu bảo ngọc còn trân quý hơn cả hoàng kim.
Người đó có phải bị điên không?
Chỉ có người điên mới có thể dùng bao nhiêu hoàng kim đó đi đánh cá đổi mới dụng cụ buôn gánh bán bưng kia.
Không tưởng được chủ nhân không ngờ còn điên hơn, không ngờ lại nói :
- Ta không chơi.
Mặt Hiên Viên Nhất Quang lập tức biến thành như bị ai nhéo tai, hét lớn :
- Tại sao ngươi không cá?
Chủ nhân đáp :
- Bởi vì vốn của ngươi còn chưa đủ.
Ai cũng không thể nghĩ vốn của hắn còn chưa đủ, không tưởng được chính hắn trái lại cũng phải thừa nhận, cười khổ :
- Cho dù lần này vốn liếng ta mang đến còn thiếu một chút, ngươi cũng không thể không đánh bạc.
Chủ nhân hỏi :
- Tại sao?
Hiên Viên Nhất Quang đáp :
- Mười năm nay, ta không thắng ngươi được tới một lần, ngươi cũng nên cho ta một lần cơ hội chứ.
Chủ nhân không ngờ lại do dự, đắn đo một hồi rất lâu mới miễn cưỡng đồng ý :
- Được, ta cho ngươi một cơ hội!
Lời nói của ông ta còn chưa nói dứt, Hiên Viên Nhất Quang đã nhảy dựng :
- Mau, mang xí ngầu ra.
Xí ngầu đã chuẩn bị từ sớm, chừng như chủ nhân đã sớm biết hắn sẽ đến!
Xí ngầu dùng bạch ngọc khắc thành, chén đúc bằng hoàng kim.
Hiên Viên Nhất Quang lập tức phấn chấn tinh thần :
- Nhìn thấy ba hột xí ngầu đó là ta đã thống khoái, có thua cũng thống khoái.
Chủ nhân hỏi :
- Ai đổ trước?
Hiên Viên Nhất Quang đáp :
- Ta.
Chủ nhân hỏi :
- Chỉ có hai ta đổ, có phân nhà cái không?
Hiên Viên Nhất Quang đáp :
- Không phân.
Chủ nhân thốt :
- Vậy cho dù ngươi có đổ được "tứ ngũ lục", ta vẫn có thể theo kịp.
Hiên Viên Nhất Quang nói :
- Được, ta đổ "tứ ngũ lục" xem ngươi làm sao mà theo.
Hắn thò tay bóc ba hột xí ngầu trong chén, dùng ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa giữ xí ngầu, gõ vào thành chén "đinh đinh đinh" ba tiếng, sau đó giơ lên cao, "keng keng keng" quăng xoáy vào lòng chén.
Chương trước | Chương sau