Snack's 1967
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 91 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 2 - Hung thủ

↓↓

Triệu Vô Kỵ chỉ còn nước cười khổ.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tiểu hài tử hỏi :


- Ông có đi không?


Triệu Vô Kỵ làm sao mà không đi, Tư Không Hiểu Phong đã tìm chàng, chàng có trốn cũng không trốn khỏi.


- Nhà của ngươi ở đâu?


Tiểu hài tử giơ tay chỉ về phía một cánh rừng thưa bên đường.


- Trong đó.


Mưa lắc rắc như tơ, tơ mưa như tấm màn, một cánh rừng thưa phảng phất đằng sau bức màn châu.


Cho nên mình nhất định phải tiến vào mới có thể nhìn thấy ánh đèn bên trong hai song cửa sổ.


Có ánh đèn, có nhà.


Hai song cửa sổ đó tịnh không lớn, căn nhà đương nhiên cũng không lớn. Đó vốn là một căn nhà nho nhỏ.


Tư Không Hiểu Phong sao lại đến đây?


Triệu Vô Kỵ nhịn không được phải hỏi :


- Sư phụ của ngươi tại sao lại muốn xây nhà ở đây?


Tiểu hài tử thốt :


- Ở đây có nhà sao? Sao tôi không nhìn thấy ở đây có nhà vậy cà?


Triệu Vô Kỵ hỏi :


- Đó không phải nhà thì là gì?


Tiểu hài tử lắc đầu, thở dài :


- Ông sao lại biến thành khờ dại rồi? Sao cả một cỗ xe ngựa mà cũng không nhận ra?


Triệu Vô Kỵ lại ngây người.


Nhưng chàng cuối cùng đã phát hiện bên dưới cái "nhà" đó còn có bốn bánh xe.


Nếu quả đó là một cái nhà, đương nhiên không thể coi là nhà lớn, nếu quả đó là xe ngựa, tất phải tính là một cỗ xe ngựa lớn.


Đó thật là một cỗ xe ngựa.


Triệu Vô Kỵ chưa từng thấy cỗ xe ngựa nào lớn như vậy, đơn giản giống hệt như một căn nhà nhỏ.


Tiểu hài tử hỏi :


- Ông có từng sống trên xe ngựa chưa?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Chưa.


Tiểu hài tử thốt :


- Cho nên ông mới không biết, sống trên xe ngựa lý thú hơn nhiều so với sống trong nhà.


Triệu Vô Kỵ hỏi :


- Có gì lý thú?


Tiểu hài tử đáp :


- Nhà có thể chạy đi đâu không?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Không thể.


Tiểu hài tử thốt :


- Nhưng cỗ xe ngựa có thể chạy, hôm nay ở Hà Đông, ngày mai đến Hà Tây, chừng như nơi nào cũng đều là nhà của bọn tôi!


Triệu Vô Kỵ hỏi :


- Các người luôn luôn coi cỗ xe ngựa đó như nhà?


Tiểu hài tử gật gật đầu, còn chưa mở miệng, trong xe đã có người đang hỏi :


- Có phải Triệu Vô Kỵ đã đến không?


Đó đương nhiên là thanh âm của Tư Không Hiểu Phong!


Thùng xe rộng lớn, dùng màn vải bố màu đỏ tím chia thành hai phần, phía sau màn tưởng tất phải là phòng ngủ của chủ nhân.


Bên ngoài có một cái giường dài, một cái bàn, vài cái ghế gỗ tử đàn. Vài bức danh gia tự họa, vài thứ đồ cổ tinh mỹ, còn có một ngọn đèn, một lư hương, một bàn cờ.


Mỗi một vật hiển nhiên đều đã trải qua thiết kế tinh trí, bày biện ở nơi xảo hợp nhất.


Mỗi một tấc mỗi một phân đều được lợi dụng tối đa, cho dù là người tỉ mỉ khó khăn nhất cũng tìm không ra một điểm lỗi.


Ngã người trên giường là một trung niên nhân tóc hai bên thái dương điểm bạc, tu sức chỉnh tề, y phục vừa vặn, trên khuôn mặt anh tuấn luôn luôn mang theo nụ cười ôn hòa.


Vô luận là ai đều nên nhìn thấy ông ta trước đây nhất định là một nam nhân rất được nữ nhân ưa thích.


Nếu quả không phải vì lưng ông ta, ông ta hiện tại nhất định cũng rất được nữ nhân ưa thích.


Nhưng trên lưng ông ta lại mang một cái giá đúc bằng nhôm, nếu quả không có cái giá đó, cả người ông ta có thể biến thành nhão nhẹt ra.


Vô luận là ai lần đầu tiên nhìn thấy ông ta, trong tâm đều có một thứ cảm giác rất kỳ quái.


Thứ cảm giác đó giống như mình lần đầu tiên nhìn thấy một người một người đang chịu khổ hình vậy.


Chỉ bất quá khổ hình người ta chịu rất mau chóng đi qua, ông ta lại phải chịu cả đời.


Triệu Vô Kỵ chỉ nhìn người đó một lần.


Bởi vì chàng không muốn nhìn lần thứ hai, cũng bất nhẫn nhìn lần thứ hai.


Tư Không Hiểu Phong ngồi trên một cái ghế gỗ tử đàn đối diện cửa xe, mỉm cười :


- Ngươi cuối cùng đã đến!


Triệu Vô Kỵ tịnh không hỏi lão "Ông làm sao biết tôi có thể đến?"


Con người đó chừng như luôn luôn biết những chuyện vốn đáng lẽ không thể biết.


Tư Không Hiểu Phong nói :


- Ta vốn muốn tự mình đi tiếp ngươi, nhưng ta...


Triệu Vô Kỵ bỗng ngắt lời lão :


- Nhưng ông sợ mắc mưa.


Tư Không Hiểu Phong lộ vẻ kinh ngạc :


- Sao ngươi biết?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Tôi biết, ba chuyện ông sợ nhất là đạp phân, đánh cờ, mắc mưa.


Tư Không Hiểu Phong cười lớn.


Triệu Vô Kỵ hỏi :


- Tôi luôn luôn không hiểu ông tại sao lại sợ đánh cờ?


Tư Không Hiểu Phong đáp :


- Bởi vì đánh cờ không những phải dụng tâm, mà còn quá tổn thương thần.


Một người như lão đương nhiên không chịu để lãng phí tâm thần vào chuyện đánh cờ.


Trên thế gian nàycòn có rất nhiều chuyện cần lão dụng tâm thương thần. Rất nhiều chuyện quan trọng hơn đánh cờ!


Chủ nhân trên giường bỗng cười cười :


- Một phế nhân lưu lãng bốn phương như ta lại không sợ dụng tâm thương thần!


Nụ cười của lão tuy ôn hòa, lại mang theo một nỗi tịch mịch khôn tả :


- Ta chỉ sợ không có ai đánh cờ với ta.


Gió phì mưa phà ngoài song cửa, vài giọt rơi trên nửa cuộc cờ tàn!


Lẽ nào ông ta luôn luôn sinh sống ngày ngày như vầy, luôn luôn vác cái giá đó trên lưng?


Triệu Vô Kỵ tuy một mực giả như không nhìn thấy nỗi thống khổ của ông ta, lại giả không kín cho lắm.


Chủ nhân lại cười cười :


- Ta đương nhiên cũng rất sợ cái giá khủng khiếp này của ta, chỉ là ta không thể không có nó.


Triệu Vô Kỵ cũng không thể giả như không nghe, nhịn không được phải hỏi :


- Tại sao?


Chủ nhân đáp :


- Bởi vì trên lưng ta có một cột xương sống khủng khiếp, đã hoàn toàn gãy vụn, nếu quả không có cái giá khủng khiếp này, ta có thể biến thành giống hệt một vũng bùn!


Ông ta mỉm cười, lại nói :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Ngược

Ngược

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Mọi người nói

24-06-2016
Chạy trong mưa

Chạy trong mưa

Bức tranh vẽ một cô gái đang đứng giữa ngã ba, tên tay là chiếc vali nhỏ xách hờ. Có

25-06-2016
Có một mùa hoa ở lại

Có một mùa hoa ở lại

Ai rồi cũng sẽ đi qua những tháng ngày vụng dại của tuổi trẻ. Ai rồi cũng có lúc

24-06-2016
Lộc đầu xuân

Lộc đầu xuân

(khotruyenhay.gq) - Hoa, mày biết không, bây giờ tao mới hiểu tại sao nhà mình lại

27-06-2016
Tấm áo mưa của mẹ

Tấm áo mưa của mẹ

Cách trường 1 km, hằng ngày tôi phải đi bộ trên con đường đất đỏ vào mỗi

23-06-2016
Cải lạc loài

Cải lạc loài

Năm nay tôi hai mươi bảy tuổi, tôi biết đã muộn lắm rồi, ừ, muộn lắm, những vẫn

27-06-2016