Tôi vốn không muốn khóc trước mặt chàng, nhưng nghe những lời đó, nước mắt của tôi lại nhịn không được phải trào ra.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chuyện đó chàng chỉ nói cho một mình tôi biết, lúc sắp đi chỉ đến cáo biệt với một mình tôi, điều đó biểu thị trong tâm chàng còn có tôi, nhưng chàng tại sao không chịu mang tôi đi theo?
Kỳ thật tôi cũng biết chàng không thể dẫn tôi theo, chuyến đi này của chàng, tiền đồ mờ mịt, tôi cũng không thể gây lụy đến chàng.
Nhưng tôi lại không thể không khó chịu.
Tôi không muốn để chàng đi, lại không thể không để chàng đi.
Tôi nếu không để chàng đi báo thù, tất đã biến chàng thành tội nhân của Triệu gia, tương lai làm sao dám nhìn mặt lão gia tử dưới cửu tuyền?
Chàng nhìn thấy tôi lưu lệ, an ủi tôi, nói mấy năm nay chàng luôn luôn khổ luyện, đối với võ công của mình rất có tự tin, hơn nữa lần này xuất môn cũng đã có chuẩn bị.
Chàng thật đã có chuẩn bị, không những không thiếu tiền lộ phí, còn ghi xuống các bằng hữu có giao tình với lão gia tử.
Phân đà của Đại Phong đường ở các nơi chàng cũng nhớ rất rõ, cho nên chàng kêu tôi an tâm, ở bên ngoài tuyệt không phải không có chỗ chiếu cố.
Tôi thật muốn nói với chàng tôi hy vọng chàng có thể phụ giúp kề bên chàng, có thể chiếu cố đến chàng.
Nhưng tôi không nói gì được, tôi không muốn để chàng đi rồi còn phải vì nhớ đến tôi mà khó chịu.
Tôi thà nguyện một mình rơi lệ ở đây.
Hôm nay là mồng bảy tháng tư, mưa đã ngừng rơi, khí trời đột nhiên biến thành rất nóng, giống như là trời mùa hạ.
Sáng sớm hôm nay tôi mới biết Tư Không Hiểu Phong đêm hôm qua đã bỏ đi, sau khi ông ta đi, Triệu Vô Kỵ mới đi.
Tới khi trời sáng, có nhiều đội người đi tìm Triệu Vô Kỵ, tôi hy vọng bọn họ có thể kéo chàng về, lại hy vọng bọn họ tìm không ra chàng, để cho chàng đi làm chuyện chàng nên làm.
Không cần biết ra sao, tôi đều quyết tâm không cần phải ngồi ì trong phòng chảy nước mắt nữa, tôi nhất định phải chấn chỉnh lại tinh thần, phụ giúp Thiên Thiên lo cai quản việc nhà cho tốt, bởi vì đây cũng là nhà của tôi.
Tôi muốn để linh hồn của lão gia tử trên trời biết rằng tôi là dâu ngoan của Triệu gia".
* * * * *
[Người sống trên giá]
Đêm tối tiêu hồn. Mưa đêm như tơ, tơ mưa lạnh buốt như ngọn roi quất trên mặt Triệu Vô Kỵ, lại không dập tắt được một ngọn lửa trong tâm chàng.
Nộ hỏa vì thù hận thiêu đốt mà bừng cháy, cả nước mắt của Vệ Phượng Nương cũng không dập tắt được, hà huống gì là trận mưa lâm râm đó. Chàng một mực quất ngựa cuồng bôn không ngừng, tịnh không phải vì chàng đã xác định được mục tiêu, vội vàng muốn đi đến đó, chỉ bất quá vì chàng muốn xa rời ánh mắt và lệ châu ngập tràn nhu tình của Vệ Phượng Nương. Chàng không thể để ánh mắt của bất cứ một ai đả động quyết tâm của chàng.
Đêm đã rất khuya, trên con đường tối tăm lại bất chợt xuất hiện một ánh đèn.
Trong đêm tối mưa lắc rắc như tơ như vầy, trên đường làm sao có thể còn có người qua lại? Triệu Vô Kỵ không nghĩ ngợi, cũng không nhìn, chàng căn bản không muốn để ý tới chuyện của người khác, ai biết được người đó lại khơi khơi chận cản đường chàng đi.
Kiện mã của chàng hí vang, người đứng dựng lên, cơ hồ muốn quăng cả chàng khỏi yên.
Chàng đã nổi giận, lại khơi khơi không thể bực tức, bởi vì người ngăn đường chàng chỉ bất quá là một tiểu hài tử.
Một tiểu hài tử vận đại hồng y, đầu kết tóc bím, tả thủ cầm một cây dù giấy dầu, hữu thủ nhấc một trản khổng minh đăng, đang nhìn chàng cười hì hì. Trên khuôn mặt vui cười mỗi bên có một lúm đồng tiền.
Mình làm sao có thể tức giận một đứa bé như vậy? Nhưng một đứa bé như vậy tại sao nửa đêm canh ba còn đi trên đường?
Triệu Vô Kỵ trước hết chế trụ ngựa, sau đó mới hỏi :
- Ngươi tại sao còn chưa tránh đường? Lẽ nào ngươi không sợ thớt ngựa này dẫm chết ngươi?
Tiểu hài tử lắc đầu, mới cọng tóc bím cũng lắc lắc theo, giống như một búp bê đất sét. Triệu Vô Kỵ vốn thích con nít, hài tử đó cũng vốn rất khoái người ta thích, nhưng đảm khí của nó thật quá lớn, cũng không giống đảm khí của tiểu hài tử chút nào.
Triệu Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi thật không sợ?
Tiểu hài tử đáp :
- Tôi chỉ sợ thớt ngựa đó bị tôi không cẩn thận mà hại chết, tôi đền không nổi đâu.
Triệu Vô Kỵ cười, lại nhịn cười nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi :
- Ngươi cũng không sợ gia gia má má của ngươi đang lo lắng đợi chờ ngươi sao?
Tiểu hài tử đáp :
- Tôi không có gia gia, cũng không có má má.
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Không cần biết ra sao, hiện tại ngươi cũng nên về nhà rồi.
Tiểu hài tử đáp :
- Tôi mới từ trong nhà đi ra.
Triệu Vô Kỵ hỏi :
- Đêm khuya như vầy, ngươi còn đi ra làm gì?
Tiểu hài tử đáp :
- Đi tìm ông.
Lời nói của tiểu hài tử đó tuy mỗi một câu đều nằm ngoài ý tưởng của người ta, nằm ngoài ý tưởng nhất lại vẫn là câu đó.
Triệu Vô Kỵ hỏi lại :
- Ngươi đi tìm ta?
Tiểu hài tử đáp :
- Ừm.
Triệu Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi có biết ta là ai không?
Tiểu hài tử đáp :
- Tôi đương nhiên biết, ông họ Triệu, tên là Triệu Vô Kỵ, là đại thiếu gia của Triệu nhị gia ở Đại Phong đường.
Triệu Vô Kỵ ngây người. Tròng mắt của tiểu hài tử đó láy động, lại cười :
- Nhưng ông nhất định không biết tôi là ai.
Triệu Vô Kỵ quả thật không biết, chàng cũng chưa từng gặp một tiểu hài tử như vậy.
Chàng chỉ còn nước hỏi :
- Ngươi là ai?
Tiểu hài tử đáp :
- Tôi là con nít.
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Ta biết ngươi là con nít.
Tiểu hài tử hỏi :
- Ông đã biết vậy còn hỏi tôi làm gì?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Hỏi tên họ của ngươi.
Tiểu hài tử thở dài :
- Tôi cả gia gia má má cũng không có, làm sao có tên họ?
Triệu Vô Kỵ cũng không khỏi thở dài trong tâm, lại hỏi :
- Trong nhà ngươi còn có ai không?
Tiểu hài tử đáp :
- Ngoại trừ sư phụ tôi ra, còn có khách nhân.
Triệu Vô Kỵ hỏi :
- Sư phụ ngươi là ai?
Tiểu hài tử đáp :
- Tôi có nói ra ông cũng không thể nhận ra.
Triệu Vô Kỵ hỏi :
- Ông ta đã không nhận biết ta, còn sai ngươi tìm ta làm gì?
Tiểu hài tử hỏi ngược :
- Ai nói là ông ta sai tôi đến?
Triệu Vô Kỵ hỏi :
- Không phải là ông ta, lẽ nào là vị khách nhân kia?
Tiểu hài tử lại thở dài :
- Tôi còn nghĩ ông vĩnh viễn không đoán ra, không tưởng được ông cũng có lúc thông minh.
Triệu Vô Kỵ hỏi :
- Khách nhân của các ngươi lẽ nào là Tư Không Hiểu Phong?
Tiểu hài tử vỗ tay cười :
- Ông càng lúc càng thông minh, theo như vầy có lẽ có một ngày sẽ trở nên thông minh như tôi.
Chương trước | Chương sau