Polly po-cket
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 118 đánh giá )

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long - Hồi 17 - Trên cao lạnh không chịu nổi

↓↓

Gian tiểu ốc vừa ẩm thấp, vừa lạnh giá.

bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Thuộc hạ của hắn còn lại mười ba người cũng canh hắn như hắn đang canh Điệp Vũ. Trong tâm bọn họ cũng đồng dạng một nỗi bi thương tuyệt vọng như hắn, nhưng bọn họ còn nói chuyện.


-- A Căn đi ra ngoài nghe ngóng tin tức mua lương thực tại sao còn chưa về tới ?


Lúc A Căn về tới, Tư Mã Siêu Quần cũng đi theo.


Mọi người đều thấy A Căn dẫn một người trở về, một người lạ mặt rất cao lớn, đầu tóc rối bù, y phục rách nát, trên người đầy vết thương, tay lại không mang vũ khí.


Nhưng không cần biết ra sao, giờ phút đó gã vẫn không nên dẫn một người lạ mặt đến.


Bởi vì người lạ mặt thất thần đó tuy giống như một mãnh thú đang bị thợ săn truy đuổi không còn đường chạy, nhưng mãnh thú tất vẫn là mãnh thú, vẫn tràn đầy nguy hiểm, vẫn có thể đả thương người ta.


Bên thân người đó tuy không mang theo vũ khí, lại mang theo một khí thế còn mẫn nhuệ bức người hơn cả đao kiếm.


Mỗi một người trong tiểu ốc đều lập tức nắm chặt tay lại. Bọn họ đã quyết tâm cho tới chết cũng không buông đao.


Mỗi một thanh đao đều đã rút ra khỏi vỏ.


Chỉ có Châu Mãnh vẫn đang ngồi bất động, lại phát ra một mệnh lệnh khiến toàn bộ đám thuộc hạ vô phương hiểu nỗi.


Hắn đột nhiên ra lệnh cho đám thuộc hạ:


- Thắp đèn, thắp đuốc, thắp cả đèn cầy lên.


Mệnh lệnh của Châu Mãnh trực tiếp, đơn giản, kỳ quái:


- Tất cả thứ gì có thể thắp được hãy thắp hết lên.


Không ai hiểu rõ ý tứ của Châu Mãnh, nhưng Tư Mã Siêu Quần lại hiểu.


Y chưa từng gặp qua Châu Mãnh.


Nhưng y vừa bước vào gian tiểu ốc cũ kỷ tối mù ẩm thấp đó, vừa nhìn thấy Châu Mãnh đang ngồi thẳng như một tảng nham thạch bị mưa gió xói mòn, là biết y đã gặp người y cả đời muốn gặp nhất mà chưa được gặp.


Trong tiểu ốc vốn chỉ có một ngọn đèn mù.


Ánh đèn quang minh vốn thuộc về hoan lạc, tình huống bi thảm như vầy, ánh đèn có sáng nữa cũng vô dụng.


Nhưng Châu Mãnh hiện tại lại phân phó:


- Thắp hết đèn đuốc một lượt.


Thanh âm của hắn vừa trầm trầm vừa khàn khàn:


- Để cho ta nhìn thấy vị quý khách đó.


Đèn đuốc lập tức sáng lên, lời nói của Châu Mãnh thông thường đều là mệnh lệnh tuyệt đối hữu hiệu.


Ba ngọn đèn, bảy cây đèn cầy, bảy cây đuốc, đủ để chiếu sáng gian tiểu ốc đó như ban ngày, cũng đủ chiếu rọi mỗi một nếp nhăn trên mặt mọi người rất rõ ràng.


Những nếp nhăn vì bi khổ ai thống cừu hận phẫn nộ mà sinh thành, càng sâu đậm hơn cả vết thương do lưỡi đao sắc bén chém hoạch.


Châu Mãnh chung quy đã từ từ đứng dậy, từ từ quay người, chung quy đã đối diện Tư Mã Siêu Quần.


Hai người lẳng lặng đối diện nhau, lẳng lặng nhìn nhau, giữa đất trời phảng phất chỉ còn dư lại tiếng ngọn lửa tí tách chập chờn lấp lóe.


Giữa đất trời phảng phất cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.


Hai người mình đầy vết thương, tâm lý bi thống thất thần, hai người đều đã thất bại triệt để.


Nhưng giữa đất trời vẫn chỉ có hai người bọn họ.


Đang lúc hai người bọn họ đối diện đứng đó, trên thế gian những người khác phảng phất đều không còn tồn tại.


- Ngươi là Tư Mã Siêu Quần ?


- Ngươi thấy có phải là ta không ?


"Ta xem ngươi thật không giống. Tư Mã Siêu Quần anh hùng hảo hán thật không nên là một người có bộ dạng giống như ngươi". Châu Mãnh đáp:


"Nhưng ta biết ngươi là Tư Mã Siêu Quần, nhất định là vậy".


- Tại sao ?


"Bởi vì ngoại trừ Tư Mã Siêu Quần ra, thiện hạ cũng không còn người thứ hai có thể có bộ dạng như ngươi vậy". Châu Mãnh nói:


"Bộ dạng của người nhìn không khác gì mới nhìn thấy tám trăm tám mươi tám con quỷ chết oan".


Họ Tư Mã không ngờ lại đồng ý:


- Có thể là người nhìn thấy tám trăm tám mươi tám con quỷ chết oan quả thật không nhiều, nhưng cũng không chỉ có một người.


"Trừ ngươi ra còn ai nữa ?" Châu Mãnh hỏi:


"Có phải còn có người họ Châu tên Mãnh ?".


- Hình như là vậy.


Châu Mãnh cười lớn.


Hắn quả thật đang cười lớn, bình thời khi hắn nghe mấy lời nói như vậy nhất định cười lên, tiếng cười của hắn có khi ngoài mười dặm còn có thể nghe thấy.


Hiện tại hắn cũng đang cười, chỉ bất quá trên mặt lại không có tới một chút ý tứ vui vẻ, tiếng cười cả người đứng bên cạnh hắn cũng không nghe được.


Bởi vì hắn căn bản cả một tiếng cũng không cười ra tiếng.


Không có tiếng cười, cũng không có tiếng khóc, người khác không những cười không nỗi, cả khóc cũng khóc không ra.


Bởi vì trong mắt bọn họ đều đã có nhiệt lệ tuôn trào.


Bọn họ không phải là Châu Mãnh, cũng không phải là Tư Mã Siêu Quần, cho nên bọn họ có thể rơi nước mắt.


Có thể chảy máu, cũng có thể rơi nước mắt.


Cái bọn họ còn dư lại cũng chỉ có huyết lệ lưng tròng.


Châu Mãnh nhìn những hảo nam nhi cho tới chết cũng không rời bỏ hắn, đôi mắt to tròn đầy những tia máu đỏ ngầu phảng phất lại có máu tươi muốn trào ra.


"Lần này bọn ta đã bại, bại triệt để". Hắn hét lớn:


"Nhưng bọn ta bại mà không phục, chết cũng không phục".


"Ta biết". Tư Mã Siêu Quần buồn bả nói:


"Chuyện của bọn ngươi ta biết hết".


- Nhưng lúc bọn ta đến, ngươi tịnh không có mặt ở Trường An.


"Phải, lúc đó ta không có mặt". Họ Tư Mã thở dài:


"Ta không biết ngươi có thể đến mau như vậy".


- Cho nên ngươi đơn kỵ đi Lạc Dương ?


"Ta vốn muốn đơn độc đi gặp ngươi một lần, đem chuyện giữa bọn ta giải quyết triệt để". Họ Tư Mã đáp:


"Để tự mình hai bọn ta giải quyết".


- Ngươi thật muốn như vậy ?


- Thật.


Châu Mãnh chợt thở dài:


- Ta không nhìn lầm ngươi, ta biết đương thời nếu người còn ở Trường An, ít ra cũng có thể cho bọn ta một cơ hội, đường đường chính chính quyết một trận tử chiến.


Trong thanh âm của hắn tràn đầy nỗi bi phẫn:


- Bọn ta vốn đến đây tìm chết, bắt bọn ta chết trong quỷ kế âm mưu thô bỉ như vậy, bọn ta chết cũng không phục.


- Ta hiểu.


- Nhưng ta tịnh không trách ngươi, đương thời nếu ngươi còn ở Trường An, tuyệt không thể làm chuyện vô sỉ bỉ ổi như vậy.


"Ngươi lầm rồi". Tư Mã Siêu Quần thốt:


"Không cần biết lúc đó ta có mặt hay không, chuyện đó đều là chuyện của ta".


- Tại sao ?


"Bởi vì lúc đó ta còn là tổng tiêu đầu của Đại Tiêu Cục, một khi là chuyện do thuộc hạ của Đại Tiêu Cục làm, ta đều phụ trách tất cả". Tư Mã Siêu Quần đáp:


"Oan có đầu, nợ có chủ, món nợ này nên để ta trả".


- Hôm nay ngươi đến để trả nợ ?


- Phải.


"Món nợ này ngươi có thể trả sạch sao ?" Châu Mãnh hét lớn:


"Ngươi làm sao mới có thể trả sạch ?".


"Trả không hết cũng phải trả". Tư Mã Siêu Quần đáp:


"Ngươi muốn ta làm gì để trả, ta làm như vậy để trả, nếu không ta đến làm chi ?".


Châu Mãnh nhìn y chằm chằm, y cũng chằm chằm nhìn Châu Mãnh, kỳ quái là trong ánh mắt của hai người không những không có cừu hận oán độc, trái lại lại dâng đầy vẻ tôn kính.


"Ngươi nói lúc đó người còn là tổng tiêu đầu của Đại Tiêu Cục". Châu Mãnh chợt hỏi họ Tư Mã:


"Còn bây giờ ?".


- Hiện tại ta vô luận là người gì cũng đều không liên quan gì tới chuyện này.


- Sao vậy ?


"Bởi vì ngươi vẫn là Châu Mãnh, ta vẫn là Tư Mã Siêu Quần". Con người mà người khác cho là đã triệt để thất bại đó, thần tình đột nhiên lại lộ xuất một thứ tôn nghiêm bất khả xâm phạm như một đế vương:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Gấu Em Có Võ

Gấu Em Có Võ

Tên truyện: Gấu Em Có VõTác giả: thanhhpvn1Thể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn

18-07-2016 36 chương