Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 36 đánh giá )

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long - Hồi 17 - Trên cao lạnh không chịu nổi

↓↓

"Bởi vì những lời đó không phải là lời tôi nói, là Trác Thanh nói". Thần sắc Trịnh Thành bất biến:

bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Y muốn tôi đem những lời đó thuật lại cho ông nghe không sót một chữ, tôi nếu kể thiếu một câu, không những bất trung đối với ông, đối với y cũng bất nghĩa".


Thái độ của y vừa nghiêm túc, vừa thành khẩn:


- Hiện tại tôi còn chưa đủ tư cách làm một người bất trung bất nghĩa.


"Chưa đủ tư cách ?" Trác Đông Lai nhịn không được phải hỏi:


"Muốn làm một người bất trung bất nghĩa, cũng cần có tư cách sao ?".


- Phải.


- Cần có tư cách gì mới có thể làm một người bất trung bất nghĩa ?


"Phải để người ta tuy biết rõ mình bất trung bất nghĩa, cũng chỉ có thể hận trong tâm, lúc nhìn thấy mình, cũng chỉ có thể cung cung kính kính đối với mình, không dám vô lễ chút nào". Trịnh Thành đáp:


"Nếu không có tư cách đó mà cũng muốn làm một người bất trung bất nghĩa, đó thật là muốn chết không chỗ chôn thân".


Trác Đông Lai lại đinh đinh nhìn gã một hồi rất lâu, lại hỏi từng tiếng:


- Ta có phải có tư cách đó ?


Trịnh Thành trả lời không chút do dự:


- Phải.


Trác Đông Lai chợt cười.


Hắn không nên cười, lời nói của Trịnh Thành tịnh không đáng cười, mỗi một câu đều không đáng cười, bất cứ người nào nghe thấy những lời nói đó đều không thể cười nỗi.


Nhưng hắn đã cười.


"Ngươi nói rất hay, nói cực hay". Trác Đông Lai cười nói:


"Một người nếu quả có tư cách làm một người bất trung bất nghĩa, thiên hạ còn có chuyện gì có thể khiến cho hắn phiền não nữa ?".


"Đại khái không có". Trịnh Thành đáp rất thành khẩn:


"Nếu quả có một ngày tôi cũng có thể đạt được một bước đó, tôi cũng không còn có gì phiền não nữa".


"Vậy ngươi nên mau đi làm". Trác Đông Lai không ngờ lại nói:


"Ta hy vọng ngươi có thể làm được".


Hắn lại cười cười:


- Ta tin Trác Thanh nhất định cũng tính đúng là ta không giết ngươi, hiện tại ta lại muốn dùng người như ngươi.


Trịnh Thành nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ tôn kính, không khác gì nhãn sắc của Trác Thanh trước đây.


"Còn có một người". Trịnh Thành thốt:


"Còn có một người rất có thể còn hữu dụng hơn so với tôi".


- Ai ?


"Cao Tiệm Phi". Trịnh Thành đáp:


"Gã một mực đang đợi gặp ông, tôi muốn gã đi, gã lại nhất định muốn đợi, hơn nữa còn nói không cần biết đợi bao lâu đều không quan hệ gì, bởi vì gã cũng không còn chỗ nào để đi".


"Vậy bọn ta để cho gã đợi". Trác Đông Lai hững hờ thốt:


"Nhưng lúc một người đang chờ đợi người ta luôn luôn cảm thấy khó chịu, cho nên bọn ta đối với gã nên tốt một chút, gã muốn cái gì thì ngươi cứ cho gã cái đó".


- Dạ.


Trịnh Thành chậm chạp lui ra ngoài, chừng như còn đang đợi Trác Đông Lai hỏi gã chuyện gì.


Nhưng Trác Đông Lai lại không hỏi gì nữa, hơn nữa đã nhắm mắt, phảng phất đã ngủ.


Nhìn dưới ánh đèn, sắc mặt của hắn quả thật rất mệt mỏi, vừa trắng nhợt hư nhược, lại vừa mệt mỏi.


Nhưng Trịnh Thành lúc nhìn hắn, trong mắt lại tràn đầy niềm kính sợ, nỗi tôn kính và úy sợ chân chính phát xuất từ trong tâm.


Trịnh Thành lui ra ngoài, khép cửa lại, lúc gió lạnh quật vào người gã, gã mới phát hiện cả quần của mình đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.


Trác Đông Lai đích xác không giống bất cứ người nào khác.


Lúc người khác nhất định có thể vì một chuyện nào đó mà bi thương phẫn nộ, hắn lại cười. Lúc người khác nhất định có thể vì một chuyện nào đó mà hưng phấn cực kỳ, phản ứng của hắn lại lãnh đạm đến mức xuất thần, thậm chí cả một chút phản ứng cũng không có.


Hắn biết Cao Tiệm Phi đã đến, hơn nữa còn đang đợi hắn giống như một thiếu niên si tình đang đợi chờ tình nhân vậy.


Hắn cũng biết lệ ngân trên kiếm của Cao Tiệm Phi lúc nào cũng có thể biến thành huyết ngân, có thể là máu của hắn, cũng có thể là máu của kẻ địch của hắn.


Nhưng hắn lại chừng như không có tới một chút phản ứng nào.


Cái hòm trên bàn đã biến mất, chủ nhân của cái hòm bị Trác Thanh an bài trong tiểu viện rất có khả năng cũng đã biến mất.


Trác Thanh đã quyết tâm phải báo thù.


Nếu quả y muốn tìm một kẻ địch đáng sợ nhất cho Trác Đông Lai, Tiêu Lệ Huyết, không còn nghi ngờ gì nữa, là người lý tưởng nhất.


Quân Tử Hương tịnh không phải là một thứ mê dược vĩnh viễn không giải khai được, nếu quả không tiếp tục sử dụng, công lực của Tiêu Lệ Huyết nội trong hai ba ngày có thể hoàn toàn khôi phục lại.


Lúc đó rất có thể là tử kỳ của Trác Đông Lai.


Ngoại trừ chuyện đó ra, Trác Thanh còn có thể đã làm rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện bắt hắn phải hối hận.


Trương mục của hắn, tiền tài của hắn, thư từ của hắn, bí mật của hắn, mỗi một thứ đều có thể đã bị Trác Thanh bán ra cho những bộ thuộc không thích hắn, mỗi một người đều có thể bị Trác Thanh lợi dụng.


-- Trác Thanh trước lúc lâm tử có phải đã đào sẵn cho hắn một mộ phần không ?


Nếu quả thứ chuyện như vậy xảy ra với người khác, nhất định chắc chắn phải tận dụng mọi phương pháp, trong thời gian ngắn nhất đi điều tra ra hết.


Nhưng Trác Đông Lai làm gì cũng không làm.


Trác Đông Lai đã ngủ, ngủ thật ngon lành.


Hắn trước hết tiến vào phòng ngủ của hắn, đóng cửa sổ và cửa chính lại, bấm vào một nút bí mật trong một góc bí mật trên đầu giường.


Sau đó hắn lại tới một cái tủ trong góc, lấy ra một cái hộp đựng châu báu nhỏ, lấy trong hộp ra một viên thuốc màu xanh lợt nuốt vào miệng, một thứ thuốc có thể giúp hắn vô luận dưới bất kỳ tình huống nào đều có thể an nhiên ngủ một giấc.


Hắn quá mệt mỏi.


Sau một thắng lợi đặc biệt huy hoàng như lần này, luôn luôn có thể khiến cho người ta cảm thấy đặc biệt mệt mỏi.


Dưới tình huống như vậy, chuyện duy nhất có thể giúp cho người ta chân chính khôi phục lại vẻ thanh tỉnh là ngủ vùi.


Chìa khóa sinh tử thắng bại thường thường quyết định trong một chớp mắt, lúc quyết định những chuyện đó, nhất định phải tuyệt đối thanh tỉnh.


Cho nên hắn cần phải ngủ, đối với hắn mà nói, không còn chuyện gì trọng yếu hơn chuyện đó.


Cũng không có bất cứ một ai có thể phán đoán lợi hại nặng nhẹ của một chuyện hơn được Trác Đông Lai.


Trước khi hắn đi ngủ, hắn chỉ nghĩ đến một người.


Người hắn nghĩ đến không phải là Trác Thanh đã chịu chết dưới đao của hắn, cũng không phải là Tiêu Lệ Huyết lúc nào đều có thể đến lấy mạng hắn.


Người hắn nghĩ đến đích thị là huynh đệ của hắn, người huynh đệ vừa sinh hạ đã chết, người huynh đệ đã từng cùng hắn chung nhau sinh tồn hơn chín tháng trong bụng mẹ, từng cùng hắn chung nhau tiếp thụ tranh đoạt tinh huyết trong bụng mẹ.


Hắn chưa từng gặp người huynh đệ của hắn, huynh đệ của hắn trong tâm hắn vĩnh viễn chỉ bất quá là một bóng dáng mơ hồ mông lung.


Nhưng một chớp mắt lúc hắn nhập vào giấc ngủ, giữa tích tắc mông lung huyền ảo đó, cái bóng mơ hồ đó đột nhiên biến thành một người, một người có thể nhìn thấy rất rõ ràng.


Người đó phảng phất là Tư Mã Siêu Quần.


Xa xa có người đang đánh trống canh, đã quá canh ba.


Tiếng trống canh đơn điệu làm sao, lại thê lương làm sao, vô tình làm sao, lúc đến canh ba, ai cũng đừng mong kéo lại canh hai.


Tư Mã Siêu Quần nhớ hồi nãy y mới vừa nghe có người đánh trống canh, y nhớ rõ ràng hồi nãy nghe đánh trống canh hai.


Y nhớ rõ rõ ràng ràng.


Lúc đó y tuy đã uống rượu, nhưng tối đa cũng chỉ bất quá uống bảy tám cân, tuy đã có cảm giác bồng bồng bềnh bềnh, nhưng đầu óc vẫn còn sáng suốt.


Y nhớ rõ rõ ràng ràng, lúc đó y đang uống rượu trong một quán rượu nhỏ, ngoài y ra, bên cạnh còn có một bàn toàn là đám trẻ mười tám mười chín tuổi, ôm năm sáu nữ nhân tuổi tác ít nhất cũng gấp đôi bọn chúng mà lớn tiếng huyên thuyên khoác lác.


Bọn chúng huyên thuyên về Tư Mã Siêu Quần. Mỗi người đều nâng Tư Mã Siêu Quần lên thành một đại anh hùng trên trời ít thấy dưới đất vô song, hơn nữa ít ít nhiều nhiều có chút giao tình với bọn chúng.


Người huyên thuyên đã huyên thuyên rất cao hứng, người nghe cũng nghe rất khai tâm.


Duy nhất chỉ có một người không cao hứng cũng không khai tâm, người đó lại chính là Tư Mã Siêu Quần.


Cho nên y uống say mèm.


Y cũng nhớ rõ rõ ràng ràng, lúc người ta đang khoác lác đến mức cao hứng nhất, y chợt đứng dậy đập bàn mắng lớn:


- Tư Mã Siêu Quần là cái gì chứ ? Y căn bản không là cái gì hết, căn bản không phải là người, không đáng một cắc bạc, không bằng cả một đống phân.


Y càng nói càng cao hứng, người ta lại nghe không cao hứng được, có người bỗng lật bàn, mười mấy tên trẻ xông qua một lượt, y chừng như đã đấm gãy mũi một tên.


Những chuyện đó Tư Mã Siêu Quần nhớ rất rõ, nhớ còn rõ hơn lúc còn nhỏ đi học tập viết một chữ cả ngàn lần.


Y thậm chí còn nhớ có một nữ nhân trên mặt trét đầy phấn mập như heo tháo guốc gỗ phang vào đầu y.


Nhưng sự tình sau đó y hoàn toàn không nhớ gì hết.


Lúc đó y rõ rõ ràng ràng nghe thấy tiếng trống canh hai, hiện tại lại đã qua canh ba.


Lúc đó y vẫn đang ngồi trong quán rượu nhỏ đó uống rượu, hiện tại lại đang nằm dài dưới đất, nằm một con hẻm tối không có bờ dương liễu cũng không có gió sớm hiu hắt trăng tàn quanh hè. Đầu y nặng gấp tám lần lúc bình thường, cổ họng cũng chừng như đã biến thành ống khói nhà bếp, hơn nữa toàn thân lại đau đớn, giống như hồi nãy bị người ta quất đập như là giặt giũ quất tẩy một cái quần dơ.


-- Đôi guốc gỗ của ả mập đó thật ra có đập vào đầu y không ?


-- Y sao lại đến đây ?


-- Lúc đó thật ra đã xảy ra chuyện gì ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Miền cỏ lạ

Miền cỏ lạ

"Nếu khoảng cách giữa chúng ta lớn như đại dương đến ngọn núi cao xa kia, thì đừng

23-06-2016
Định kiến

Định kiến

Hãy bắt đầu một ngày mới không định kiến.    *** Tôi xin bắt đầu bài viết

24-06-2016
Ông đa tình

Ông đa tình

Mà ai thì cũng phải vậy thôi! Những người mình càng thương thì mình càng ít đề

23-06-2016

XtGem Forum catalog