Teya Salat
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 60 đánh giá )

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long - Hồi 17 - Trên cao lạnh không chịu nổi

↓↓

Tư Mã Siêu Quần hoàn toàn không nhớ nỗi.

bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đoạn thời gian đó hoàn toàn đã biến thành giống như một trang giấy trong một quyển sách đã bị người ta xé mất vậy.


Lúc Tư Mã Siêu Quần muốn chống tay ngồi dậy, mới phát hiện trong con hẻm đó còn có một người khác, đang dùng một thứ nhãn thần rất kỳ quái nhìn y, chừng như đang hỏi y:


- Ông có thật là anh hùng Tư Mã Siêu Quần thiên hạ vô song không ? Ông sao lại biến thành bộ dạng này ?


Tư Mã Siêu Quần quyết tâm không lý gì tới gã, quyết tâm giả như không nhìn thấy người đó, nhưng người đó lại quyết tâm nhất định muốn để cho y nhìn thấy, không những lập tức bước tới, còn đỡ tay y dậy.


Y vốn có gắng sức bao nhiêu cũng vô phương đứng dậy nỗi, nhưng hiện tại vừa đứng dậy, đã đứng thẳng như ngọn bút.


Người đó lại không chịu buông y, trong ánh mắt tràn đầy nỗi bi thương đồng tình.


"Lão tổng, ông đã say, để tôi đỡ ông". Người đó nói:


"Tôi là A Căn, lão tổng, ông lẽ nào cả A Căn cũng không nhận ra ?".


"A Căn ?" Cái tên đó khá quen.


Chỉ có người theo y lúc mới xuất đạo mới có thể gọi y là "lão tổng".


Họ Tư Mã chợt dụng lực vỗ vai người đó, dụng lực nắm tay gã, cười lớn:


- Hảo tiểu tử, bao năm nay ngươi trốn ở đâu ? Có cưới vợ chưa ? Có thua luôn vợ chưa ?


A Căn cũng cười, trong mắt lại có nhiệt lệ muốn tuôn trào:


- Không tưởng được lão tổng không ngờ còn nhớ đến tên cờ bạc này, không ngờ còn nhận ra một tên không có triển vọng như tôi.


"Ngươi là con bạc, bọn ta hai người đều không có triển vọng như nhau". Y kéo A Căn:


"Đi, bọn ta đi tìm một nơi uống rượu".


"Lão tổng, ông không thể uống nữa". A Căn đáp:


"Nếu ông hồi nãy không uống hết nửa bình rượu cuối đó, đám lưu manh kia làm sao có thể đụng đến một cọng lông của ông ?".


Thanh âm của gã cũng dâng tràn nỗi bi thương:


- Lão tổng, nếu không phải vì ông đã say mèm, làm sao bị đám lưu manh kia đánh đập như vầy ? Cả trên đầu cũng bị gót guốc của con chó cái đó đập lủng một lỗ.


A Căn nói tiếp:


- Mấy tên thỏ đế đó bình thời chỉ cần nghe đến tên của lão tổng là giật mình kinh hãi vãi đái ra quần.


- Lẽ nào ta hồi nãy thật đã bị đánh ?


Họ Tư Mã thật có điểm không tin nỗi, nhưng sau khi sờ soạng lên đầu lên mình mình, đã không thể không tin.


"Xem bộ dạng của ta quả thật đã bị đánh". Y chợt cười lớn:


"Hay, đánh hay, đánh rất thống khoái, không tưởng được bị đánh không ngờ lại là chuyện rất thống khoái, bao nhiêu năm nay ta chưa bao giờ thống khoái như vầy".


- Nhưng lão tổng cũng không để bọn chúng chiếm tiện nghi gì, cũng đánh cho đám lưu manh đó một trận nên thân, đánh cho chúng nằm dài dưới đất ngổn ngang như một đám chó hoang.


"Vậy lại không thú lắm". Họ Tư Mã không ngờ lại thở dài:


"Ta thật không nên đánh chúng".


- Sao vậy ?


"Ngươi có biết bọn chúng tại sao lại đánh ta không ?" Tư Mã Siêu Quần hỏi:


"Bởi vì ta đem đại anh hùng Tư Mã Siêu Quần trong mắt bọn chúng mà chưởi như một con chó xà mâu, không đáng một đồng xu".


Y lại cười lớn:


- Tư Mã Siêu Quần tự chưởi mình mà bị đánh đòn, chuyện đó nếu để anh hùng thiên hạ biết được, không khiến cho đám lưu manh đó ôm bụng nhe răng cười lăn lộn mới là quái.


A Căn lại cười không nỗi, chỉ lẩm bẩm:


- Nếu có Trác tiên sinh bên cạnh, lão tổng không thể say như vầy.


Gã bỗng hạ giọng hỏi:


- Còn Trác tiên sinh ? Lần này tại sao không đi cùng lão tổng ?


"Hắn tại sao phải đi cùng ta ?" Họ Tư Mã cười không ngưng:


"Hắn là hắn, ta là ta, hắn mới chân chính là đại anh hùng, ta chỉ bất quá là một cẩu hùng, hắn không chém đầu của ta xuống làm bô là đã đối đãi rất tốt với ta rồi".


A Căn thất kinh nhìn y, qua một hồi rất lâu mới tỉnh hồn hỏi tiếp:


- Lẽ nào Trác tiên sinh đã phản ?


"Hắn phản ? Phải cái gì ?" Họ Tư Mã vẫn đang cười:


"Đại Tiêu Cục vốn là của hắn, ta là gì chứ ?".


A Căn nhìn y, nhãn lệ chung quy đã trào ra, đột nhiên quỳ xuống vập đầu lạy ba lạy.


- A Căn đáng chết, A Căn đối không tốt với lão tổng.


- Ngươi không phải là đối không tốt vói ta, thiên hạ chỉ có một người đối không tốt với ta, người đó là chính ta".


- Nhưng có những chuyện lão tổng còn chưa biết, A Căn thà bị lão tổng đánh chết cũng phải nói ra.


- Ngươi cứ nói !


"Những năm gần đây, A Căn không thể hầu cận lão tổng chỉ vì Trác tiên sinh nhất định muốn phái tôi đi nằm vùng ở Hùng Sư Đường tại Lạc Dương, hơn nữa còn muốn tôi che giấu không cho lão tổng biết". A Căn nói:


"Trác tiên sinh biết lão tổng luôn luôn là người quang minh lỗi lạc, thứ chuyện như vậy luôn luôn không để cho lão tổng biết".


"Thật ta cũng không muốn biết". Họ Tư Mã chợt thở dài:


"Châu Mãnh tên tiểu tử lưu manh đó đại khái cũng không biết trong đám thủ hạ của hắn có bao nhiêu người do Trác Đông Lai phái đến, hắn đại khái cũng giống hệt ta, là một tên khốn nạn từ đầu đến đuôi".


A Căn nhìn y chăm chăm cả nửa ngày, trong mắt chợt phát sáng một cách kỳ quái, chợt hỏi họ Tư Mã:


- Lão tổng có muốn đi gặp tên khốn nạn đó không ?


Trong mắt của họ Tư Mã cũng phát sáng:


- Ngươi nói tên khốn nạn nào ? Có phải là tên khốn nạn chẳng kém gì ta, Châu Mãnh ?


- Phải.


"Ngươi biết hắn đang ở đâu ?" Họ Tư Mã lại hỏi:


"Ngươi sao lại biết được ?".


Y chằm chằm nhìn A Căn:


- Lẽ nào ngươi cũng là một trong tám mươi sáu tử sĩ theo hắn tìm chết lần nà y ?


A Căn lại quỳ xuống:


- A Căn đáng chết, A Căn đối không phải với lão tổng, nhưng Châu Mãnh thật cũng giống hệt lão tổng, cũng là một anh hùng hảo hán có huyết tính, có nghĩa khí, A Căn thật bất nhẫn bán đứng hắn lúc đó, cho nên A Căn lần này đến đã chuẩn bị theo hắn chết ở Trường An.


Đầu gã đập xuống nền đất máu chảy đầy mặt:


- A Căn đáng chết, A Căn tuy phản bội Đại Tiêu Cục, nhưng trong tâm chưa từng có một chút ác ý với lão tổng, nếu có xin trời đất biến A Căn thành loài súc sinh.


Họ Tư Mã phảng phất nghe đến ngẩn người, đột nhiên ngửa mặt cười lớn:


- Giỏi, Châu Mãnh giỏi. Ngươi có thể khiến cho gian tế Trác Đông Lai phái đến tâm phục mà đi theo ngươi, thật không hổ là hảo hán.


Y cười lớn nói tiếp:


- Đinh Hài và A Căn cũng là hảo hán, so với các người, Tư Mã Siêu Quần ta thật không bằng cả đống phân chó.


Tiếng cười của y vừa tê khản vừa bi thương, nhưng y không rơi lệ.


Thật sự không rơi lệ.


Châu Mãnh cũng không rơi lệ.


Mắt thấy Dương Kiên vì hắn mà chết trận, lúc ôm gã trong lòng mình, hắn cũng không rơi lệ.


Lúc đó cái hắn rơi là máu.


Tuy là từ trong mắt chảy xuống, chảy xuống lại cũng là máu.


Điệp Vũ nhất định còn đang chảy máu không ngừng, trên thế giới này không có ai có thể cầm giữ máu của nàng.


Bởi vì từ trong vết thương của nàng chảy ra không còn là máu, mà là tinh hồn của vũ giả.


Mà tinh hồn của vũ giả đã hóa thành hồ điệp.


-- Có ai nhìn thấy hồ điệp chảy máu ? Có ai biết máu của hồ điệp màu gì ?


Chảy máu, con người tại sao phải chảy máu ? Tại sao lại không biết đó là chuyện xú ố ra sao ?


Nhưng hồ điệp biết.


Bởi vì sinh mệnh của hồ điệp thật quá mỹ lệ, quá ngắn ngủi, không cho phép người ta nhìn thấy mặt xú lậu của mình.


- Đắp mền giùm ta, che chân ta lại, ta không muốn người khác nhìn thấy chân ta.


Kỳ thật nàng đã không còn chân.


Bởi vì nàng không còn chân, nên không chịu để người ta nhìn thấy. Nếu quả còn có người nhẫn tâm nói đây cũng là một thứ trào phúng, cũng là một nhược điểm của nhân loại, vậy tâm trường của người đó nhất định đã bị quỷ hỏa ung đúc thành thiết thạch.


Cái mền bông dày cộm đắp trên người Điệp Vũ giống như một đám mây đen trước khi mưa to gió lớn bất chợt che phủ dương quang.


Trên mặt Điệp Vũ không còn tới một tia tươi tắn, không còn một chút huyết sắc, chẳng khác gì ngọn đèn mờ đã gần cạn dầu đặt trên bàn trong gian phòng nhỏ.


Châu Mãnh một mực ngồi canh nàng dưới đèn, không động đậy, không nói chuyện, không uống tới một giọt nước, cũng không để rơi một giọt lệ.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Những ngón tay

Những ngón tay

Một hôm, những ngón tay tranh luận với nhau xem những ngón nào là quan trọng hơn cả.

24-06-2016
Chạm khẽ trái tim

Chạm khẽ trái tim

Chân thành, thì ra có thể cảm nhận được như vậy, không phải qua những quan tâm từ

24-06-2016
Tình yêu của mẹ

Tình yêu của mẹ

Nơi này mưa không dột, gió không lạnh nhưng sao lại nhớ căn nhà của mẹ. Mẹ ơi, cảm

29-06-2016
Rụng rơi những mộng

Rụng rơi những mộng

Một thằng nhỏ kém hơn mình chừng chục tuổi nghe ý tưởng đó phì cười. Nó hỏi sao

24-06-2016