Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 98 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 57 - Sát thủ tam kiếm

↓↓

Rồi mưa thật.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Mưa rơi trên những mái nhà, qua những tán lá dày.


Chàng ngửa mặt hứng từng giọt mưa mát lành, trong trẻo như những hạt châu.


Thật khoan khoái biết bao...


Bỗng nhiên có tiếng gọi chàng văng vẳng đâu đây:


- Phương Bửu Ngọc...Phương Bửu Ngọc...


Chàng chập chờn nửa tỉnh nửa mơ, chàng còn ngỡ tiếng gọi đó là tiếng ai đó trong nhà ngoại, hay của một trong tám người đệ tử của Thanh Bình kiếm khách.


Chàng còn nhớ, trong số tám người đó có Hồ Bất Sầu là người quan tâm tới chàng nhiều nhất.


Là tiếng của Hồ Bất Sầu gọi chàng chăng?


Tiếng gọi vẫn vang lên mông lung:


- Phương Bửu Ngọc...Phương Bửu Ngọc...


Đó không phải là tiếng của Hồ Bất Sầu.


Chàng bắt đầu tỉnh hẳn.


Trong mơ, chàng khoan khoái biết bao nhiêu, thì khi tỉnh lại, chàng thấy khó chịu biết bao nhiêu.


Chàng giận dữ vô cùng, chàng muốn mơ tiếp. Cái nóng khó chịu chỉ chờ chàng tỉnh lại là chụp lấy chàng, ngạt thở. Nhưng đó bất quá cũng là những ấn tượng về cảnh gian khổ lúc trước lưu lại, chứ thật ra thì cũng có ít nhiều thay đổi.


Nước!


Trên mặt chàng quả có nước đọng lại. Sao lại như vậy, cơn mưa vừa rồi là mộng hay là thực đây?


Trên đầu chàng có tiếng gọi vọng xuống:


- Phương Bửu Ngọc ! Ngươi đã tỉnh lại rồi chứ?


Phương Bửu Ngọc đưa mắt nhìn lên. Chẳng rõ từ khi nào, trên trần động vốn liền lạc hiện ra một lỗ hổng. Giữa lỗ hổng đó, một thiếu nữ thò đầu nhìn xuống. Gương mặt xinh xẻo của nàng án ngữ trọn lỗ hổng. Mớ tóc mềm như tơ buông lơi lơ lửng.


Nàng dịu dàng cười nói:


- Phương Bửu Ngọc, bây giờ ngươi đã nhận ra một điều rằng thân thể ngươi chẳng phải sắt đá rồi chăng? Ngươi đã gượng không nổi, ngươi đã ngã quỵ, ngươi còn nhớ là ngươi đã ngã đó chứ? Ngươi có chịu khuất phục chưa anh chàng ương ngạnh?


Phương Bửu Ngọc không đáp trả, rên rỉ:


- Nước!....nước...


Nàng tiếp tục thỏ thẻ:


- Trong chén vàng này đựng một loại nước rất thơm, rất ngọt. Vừa rồi ta chỉ mới nhỏ trên mặt ngươi ba giọt mà đã có thể cứu ngươi tỉnh lại. Bây giờ nếu ngươi bằng lòng nói một câu ngươi chịu khuất phục, ta sẽ cho ngươi trọn chén.


Phương Bửu Ngọc thều thào:


- Nước thơm... nước ngọt...


Chàng có cái vẻ dật dờ của một người vừa thoát khỏi cơn mê, lại như sắp mê trở lại. Nàng vẫn dịu dàng kiên nhẫn tiếp:


- Đây này, ngươi nếm thử một giọt nữa xem công hiệu thứ nước này như thế nào!


Nàng lại nhỏ xuống vài giọt. Bỗng Phương Bửu Ngọc hét lên:


- Không! Ta không khuất phục! Ta không chịu phục!


Nàng lắc đầu thở dài:


- Tính khí ngươi thật lạ lùng. Ngươi không phải trâu, cớ sao lỳ hơn trâu? Ngươi thật ngoan cố như một con trâu ngốc nghếch vậy. Ngươi có phải chịu hành hạ lâu hơn thì cũng đừng oán trách ta.


Nàng hất chén nước vào vách đá.


Vách đã nóng bỏng. Nước chạm vách đá bốc thành hơi liền. Không còn dấu vết gì.


Vách đá khô bỏng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.


Nàng đã bỏ đi, lỗ hổng đã được bít lại, bóng tối lại trở về, lần này còn như đen đặc hơn.


Phương Bửu Ngọc đột ngột tung mình vọt lên. Chàng tung mình nhanh, mạnh, chừng như cái vẻ dật dờ vừa rồi là giả bộ vậy, chứ không phải là do thứ nước thần diệu kia làm chàng tỉnh lại.


Lỗ hổng trên trần động mở ra trước đó để lọt ánh sáng vào, hướng theo ánh sáng, Phương Bửu Ngọc đã kịp nhận ra hình thế bên trong động chỗ đó. Bây giờ chàng cứ theo hình thế ghi nhớ mà tìm chỗ dựa bò lên.


Như thế thật chẳng phải dễ dàng gì.


Chàng vẫn phải mò mẫm, tay chân đau buốt.


Bỗng chàng trông thấy một đôi chân.


Là chân của nam nhân. Đôi chân xuất hiện trước mắt chàng, rất gần.


Dĩ nhiên là gần, vì nếu không chàng làm sao nhìn thấy trong bóng tối như thế.


Đôi chân này mang giày rất sang trọng. Đôi vớ bằng tơ mỏng.


Hẳn người này phải là người có thân phận cao quý. Hai chân đó bất thần nhích động, như định phóng ra một cước, chính xác hơn thì là song phi cước.


Nếu đôi chân đó mà đá trúng Phương Bửu Ngọc thì chàng rớt xuống đất liền. Bao công sức bò lên trên này sẽ lại tiêu tan. Chàng sẽ phải làm lại từ đầu nếu đủ ý chí, khả năng, sức lực làm lại.


Phương Bửu Ngọc sợ cứng người. Chàng đang ở thế rất cheo leo, không phương kháng cự. Đôi chân đó chỉ chạm nhẹ vào chàng thôi cũng đủ làm chàng rớt xuống rồi...


Nhưng đôi chân chỉ hơi nhúc nhích một chút rồi bất động. Nhìn thấy bất động như tư thế vẫn như chực phóng ra.


Phương Bửu Ngọc nép mình tại chỗ.


Nói là leo lên, không hẳn là chàng leo vách đá mà lên. Bất quá con đường rất dốc, lại có đá lởm chởm. Nếu không dè dặt chạm chân vào từng mô đá kẽ nứt thì không thể leo.


Mà leo lên được nhưng không cẩn thận là té nhào bươu đầu sứt trán như chơi.


Bây giờ chàng đang phải rất cẩn trọng. Chàng không dám ngẩng lên nhìn đôi chân đó nữa.


Nhưng chàng nghĩ người đó ít ra cũng không lõa thể, ngươi đó vẫn còn mặc y phục như chàng.


Vào tới Bạch Thủy Cung này mà còn có thể mặc y phục trên người không phải là điều lạ lùng sao?


Bất kỳ nam nhân nào vào đây cũng buộc phải thoát y. Hắn cũng là một nam nhân, sao lại có thể ngoại lệ?


Chàng còn đang cảm thấy khó hiểu, thì một giọng nói trầm vang lên:


- Ngươi đã vào được tới đây rồi, chẳng phải là chưa trải qua muôn ngàn khó khăn. Để ta nói cho ngươi biết, từ đây vào trung khu của Bạch Thủy Cung đoạn đường chẳng phải còn xa lắm đâu. Nhưng đoạn đường này lại nguy hiểm khó khăn gấp trăm ngàn đoạn đường ngươi đã trải qua. Ngươi phải thật cẩn thận mới được.


Phương Bửu Ngọc càng lấy làm kỳ quái hơn nữa. Ai vừa nói với chàng vậy?


Đã là người của Bạch Thủy Cung sao lại nói với chàng không chút ác ý. Còn tỏ vẻ như lo lắng cho chàng nữa, giống lời của sư phụ nói với đệ tử, người cha nói với con trai...


Người đó là ai, tại sao lại quan tâm tới chàng?


Phương Bửu Ngọc muốn hỏi lắm, nhưng chàng nghĩ lại thì thấy không nên hỏi, đúng ra là chàng không dám hỏi. Bởi chàng sợ nếu chàng hỏi người đó lại không đáp.


Người đó nói tiếp:


- Tuổi ngươi còn nhỏ song nghị lực phi thường, khiến cho ai ai cũng phải khâm phục. Nếu ngươi giữ vững được ý chí tới cùng, thì dù ngươi có gian khổ, song ngươi cuối cùng cũng sẽ được hưởng phước lộc.


Người đó không chỉ ân cần lo lắng, còn khuyến khích chàng.


Phương Bửu Ngọc không dám tin. Chàng hoài nghi. Nhưng chàng không nói gì, chỉ đáp gọn:


- Đa tạ.


Người đó im lặng một lát rồi lại tiếp:


- Ngươi còn đứng lên nổi chăng?


Phương Bửu Ngọc nói:


- Nổi!


Người đó lại hỏi:


- Nếu thế sao ngươi không đứng lên và đi tới?


Phương Bửu Ngọc đáp:


- Phải. Tại hạ đứng lên. Tại hạ đi tới.


Chàng đứng lên. Người đó đã bước đi rồi. Y bước rất chậm, dường như chân bị cột với vật chi nặng lắm. Hai tay y ôm lấy mặt.


Phương Bửu Ngọc hỏi:


- Sao các hạ không cho tại hạ được diện kiến tôn nhan?


Người đó đáp:


- Ngươi bất tất phải thấy mặt ta. Ngươi thấy thanh kiếm của ta là đủ.


Câu nói vừa dứt, y nhúc nhích bờ vai.


Một bờ vai nhích động chẳng phải là một động tác quá lộ liễu, mấy ai để ý.


Nhưng Phương Bửu Ngọc là người tinh tế, trong bóng tối mờ mờ cũng có thể nhận thấy cái nhích vai của y.


Nhích vai thì có gì đặc biệt? Y nhích vai để chuẩn bị xuất thủ, hay đã để lộ một chuôi kiếm mà y che dấu? Chỉ thấy Phương Bửu Ngọc giật mình buột miệng kêu khẽ:


- Sửu Chuyển Càn Khôn Sát Thủ Kiếm.


Đồng thời với câu chàng nói, một ánh chớp loé lên.


Ánh chớp loé đó tưởng như làn kiếm quang của Tưởng Tiếu Dân ngày nào khi thi triển một chiêu thức của Hải Nam kiếm phái.


Sửu Chuyển Càn Khôn Sát Thủ Kiếm!


Nhưng ánh chớp hiện tại có phần nhanh hơn kiếm quang của Tưởng Tiếu Dân ngày trước nhiều.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Vì anh không đủ tốt

Vì anh không đủ tốt

Có lần, sau cơn hoan lạc, chúng tôi quay lưng về phía nhau, anh bảo : - "Mai mốt

26-06-2016
Nửa đời

Nửa đời

Bắt anh bỏ mặc Kim, anh không đành, nhưng bắt anh lừa dối Kim, anh càng không làm

24-06-2016
Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay được đăng

22-07-2016 77 chương
Mảnh vỡ thủy tinh

Mảnh vỡ thủy tinh

Vịt đập vỡ chiếc cốc. Những mảnh vỡ bắn khắp sàn nhà.Và, cũng theo cách Jin tự

29-06-2016
Hận Thù

Hận Thù

Truyện teen Hận Thù là câu chuyện xoay quanh Hoàng Anh Tuấn - thiếu gia tập đoàn Hoàng Gia

22-07-2016 16 chương

XtGem Forum catalog