Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 83 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 57 - Sát thủ tam kiếm

↓↓

Phương Bửu Ngọc đã thấy mắt hoa lên, tâm thần rối loạn.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Bỗng đâu một tiếng cười trong trẻo vang lên, một tiếng nữ nhân ở đâu đó nói:


- Nóng quá phải không Phương Bửu Ngọc, sao ngươi không bỏ bớt quần áo có phải là đỡ nóng hơn không?


Bóng tối bao phủ, Phương Bửu Ngọc không sao nhận định được tiếng cười, tiếng nói của nàng đó phát ra từ đâu. Chàng không sao xét đoán được.


Cái nóng kinh người vẫn bao phủ. Chàng nghiến răng, nín lặng không nói lời nào.


Nàng đó lại nói tiếp:


- Nơi đây bóng tối bao phủ, nào có ai nhìn thấy ngươi mà ngươi phải ngượng ngùng? Cởi bỏ quần áo ra, ta sẽ đưa ngươi thoát khỏi đây.


Ngươi nhìn lại mà xem, ta có nói dối ngươi đâu, tay đưa lên trước mặt cũng không thấy ngón, ngươi còn sợ ai trông thấy cơ chứ. Hãy cởi bỏ y phục ra nào...


Phương Bửu Ngọc đã định nín lặng luôn, song nàng cứ nói đi nói lại mãi. Chàng hét lớn:


- Cô nương muốn gì ở tại hạ, sao cứ nhất định muốn tại hạ chịu cởi bỏ y phục mới nghe? Cô nương háo hức thèm muốn được nhìn cái gì trên người tại hạ vậy?


Chừng như nàng ta cũng e thẹn hay sao đó, nên một lúc sau mới thấy nàng đáp trả:


- Ta chẳng muốn gì cả. Tại ngươi nhất định không chịu cởi bỏ y phục, ta nhất định muốn ngươi phải cởi bỏ y phục. Ta muốn ngươi phải khuất phục, nhượng bộ ta, có vậy thôi.


Phương Bửu Ngọc hỏi:


- Cô nương biết tại sao tại hạ nhất định không để thân trần hay không?


Nàng cười lớn:


- Chính ta đang muốn biết lý do tại sao ngươi ngoan cố như thế đây!


Phương Bửu Ngọc nói:


- Một nam nhân trần truồng đứng trước mặt những nữ nhân cũng không mảnh vải che thân, thử hỏi hắn còn có thể giữ được ý chí kiên cường chăng? Đương nhiên, hắn chẳng thể làm được việc gì ngoài chuyện mơ mơ tưởng tưởng... mơ tưởng tới toàn những chuyện dâm dật.


Hắn chẳng thể thực hiện được ý định ban đầu nữa. Bởi hắn đã bị những thèm muốn nhấn chìm rồi.


Phương Bửu Ngọc nhấn mạnh:


- Phải, hắn sẽ không còn ý chí để chống cự lại với cái cần phải chống đối. Cái hắn cần phải chống đối trên con đường hắn phải tới đây.


Không một tiếng nói đáp lại. Phương Bửu Ngọc nói tiếp:


- Các cô nương muốn lấy thân thể mỹ miều đánh tan ý chí của tại hạ, nhưng đáng tiếc. Kế sách đó áp dụng với nam nhân nào còn có thể được, chứ với Phương Bửu Ngọc tại hạ thì đừng mong mang lại kết quả.


Lâu lắm mới lại thấy tiếng cười từ nơi nào đó vang lên, giọng nói trong trẻo đó lại cất lời:


- Thông minh lắm, Phương Bửu Ngọc. Đáng khen lắm.


Một chuỗi cười vang lên kết thúc câu nói, tiếng cười nhỏ dần, nhỏ dần. Một lúc sau thì tắt hẳn.


Thiếu nữ đã đi xa lắm rồi.


Phương Bửu Ngọc nghĩ đứng đây mãi thì cũng chết. Chàng cởi chiếc áo ngoài, dùng chiếc áo quấn quanh bàn tay như một bao tay thật dày.


Rồi lần lần theo vách đá, hướng theo phía tiếng cười của thiếu nữ vừa nãy mà bước.


Chàng bước đi từng bước, dè dặt.


Vừa rồi tay áo chàng chạm nhẹ vào vách đá có một chút mà đã khô cháy. Chàng sợ cái bao tay áo này cũng không chịu được bao lâu nên chỉ chạm thật khẽ và thật nhanh cho đỡ có cảm giác chơi vơi mà thôi.


Bàn tay qua bao nhiêu lớp vải mà vẫn thấy bỏng rát.


Phương Bửu Ngọc mặc kệ. Chàng mím môi bước tới.


Nếu là ai khác, trong hoàn cảnh này có khi đã bỏ cuộc từ lâu, không chừng lúc này còn ở bên ngoài khung cửa trần truồng đùa giỡn với mấy nàng bên bờ ao kia.


Còn Phương Bửu Ngọc bản tính bướng bỉnh gan lỳ, việc càng khó khăn chàng lại càng quyết muốn làm cho kỳ được. Chàng cứ đi tới.


Nhiệt độ trong lòng hang dần dịu lại, Phương Bửu Ngọc khấp khởi mừng thầm.


Bỗng nhiên, thiếu nữ trước đó lại xuất hiện đâu đây, vì chàng nghe thấy tiếng nàng cười rồi hỏi:


- Phương Bửu Ngọc, ngươi có muốn biết ngươi đã đi tới đâu chưa?


Đoạn nàng nói luôn:


- Cái tên Phương Bửu Ngọc có danh lắm. Ngươi đã đi được một quãng đường gian khổ, như thế mới xứng với cái tên đó. Ta thành thật khen ngươi đó.


Phương Bửu Ngọc cố lấy giọng tự nhiên, thực sự chàng đang rất mệt mỏi:


- Đa ta cô nương quá khen. Tại hạ đã đến trước mặt cô nương rồi.


Thiếu nữ cười lớn nói:


- Để ta cho ngươi thấy hiện tại ngươi đã đi tới đâu.


Nàng nói xong thì liền bật mồi lửa, lửa cháy sáng lên rồi tắt liền, song khoảng thời gian ngắn ngủi đủ cho Phương Bửu Ngọc nhận rõ khung cảnh nơi chàng đứng.


Trời!


Chàng đang đứng sát ngay bên khung cửa chàng đã bước qua lúc trước.


Chàng vất vả khổ sở đi tới, đi mãi, cuối cùng lại trở lại chỗ cũ.


Tuy là trở lại chỗ cũ, nhưng cánh cửa đã đóng rồi. Nó đóng từ lúc chàng vừa bước qua cửa.


Phương Bửu Ngọc sững sờ, chàng thấy mình không khác gì con dã tràng xe cát biển Đông.


Chàng còn chưa hết bàng hoàng, thiếu nữ đã lại cười vang:


- Ta đã nói trước với ngươi rồi mà! Nơi đây hang động biến hóa vô cùng. Giờ ngươi đã chịu tin ta chưa? Ngươi còn cứng đầu nữa hay thôi?


Ta nghĩ ngươi nên ngoan ngoãn tự mình cởi bỏ y phục ra là hơn.


Phương Bửu Ngọc hét to:


- Không!


Thiếu nữ dịu dàng nói:


- Chỉ cần ngươi chịu để mình trần, ta sẽ dẫn ngươi tới gặp nương nương ta ngay lập tức. Ngươi sẽ thoát khỏi cái mê cung này, thoát khỏi cái nóng ghê người mà ngươi phải chịu đựng? Tại sao ngươi lại cứ phải ngoan cố như thế? Tại sao ngươi quá cương cường như thế? Thử hỏi ngươi ương ngạnh như thế chết đi có ai tạc bia ghi khắc những lời tán dương ngươi chăng? Ngươi thật quá ngốc nghếch, Phương Bửu Ngọc !


Phương Bửu Ngọc cười lạnh:


- Tại hạ sẽ không chết đâu, cô nương!


Thiếu nữ nín lặng hồi lâu, đoạn gằn giọng:


- Được rồi! Thử xem ngươi còn chịu đựng được bao lâu nữa.


Bất luận là ai sau khi trải qua trăm cay ngàn đắng, bao nhiêu nguy hiểm gian nan, cuối cùng lại không thu được kết quả nào, cũng cảm thấy tuyệt vọng, cũng sẽ phải cúi đầu chấp nhận số mệnh. Bất luận là ai cũng sẽ phải ngã gục cùng với sự đổ vỡ của của công trình xây đắp, ý chí tiêu tan, lòng kiên nhẫn không còn.


Nhưng Phương Bửu Ngọc không thế.


Chàng là con người phi thường, thay vì tuyệt vọng, chàng chấp nhận thất bại.


Như một ván cờ đã kết thúc, người ta sắp lại quân đánh ván khác vậy.


Chàng bình tĩnh sắp đặt phương sách khác.


Người ta đi trong bóng tối, mười người có tới tám chín người dùng tay quờ quạng thay mắt, trong số đó thì cả tám người dùng tay tả để sờ, họ để tay hữu phòng bất trắc.


Phương Bửu Ngọc vừa rồi cũng thế. Và cuối cùng chàng cũng đã quay lại đây.


Bây giờ, chàng tháo chiếc áo ra quấn sang tay hữu.


Tay tả bị chiếc áo bao chặt tới tê liệt, hiện không còn cảm giác gì nữa.


Tuy nhiên, nghị lực có thừa, kiên nhẫn có thừa mà khí lực thì lại chẳng phải vô tận.


Quanh quẩn một thời gian lâu như thế, sức lực chàng hẳn nhiên bị suy kiệt.


Bây giờ lại phải đi lại con đường đó, nhưng là theo phía hữu.


Chàng liệu đi được bao lâu trong cái nóng như nung ấy.


Một lúc sau, chàng cảm thấy chân nặng như đeo đá, mắt hoa lên như ngàn ánh sao trước mắt, tâm thần dần dần rồi loạn.


Nóng!


Cái nóng không chỉ bên ngoài. Còn nóng từ bên trong.


Bao nhiêu nước trong mình thoát ra thành mồ hôi. Mồ hôi vừa tạo thành gặp nóng bốc thành hơi tiêu tan mất.


Người chàng như phơi dưới ánh nắng cả trăm ngàn độ thiêu đốt.


Cứ dần cạn khô, cạn khô.


Thể xác con người bằng xương bằng thịt, chịu sao nổi cái nóng như thế.


Chàng cần nước. Nước uống vào trong, nước thấm bên ngoài.


Chàng tưởng mình có thể hét to lên. Cho chàng một chút nước, điều kiện gì chàng cũng chấp nhận hết.


Nhưng không, chàng không hét không gào không đòi hỏi gì cả.


Nếu bắt chàng cởi bỏ y phục thì đừng hòng. Chàng cắn răng lê bước.


Rồi trước mắt tự dưng tối sầm, chàng khuỵu chân, ngã xuống.


Phương Bửu Ngọc mê man...


-- - Trong cơn mơ, chàng thấy mình quay lại thời niên thiếu...


Khi chàng chỉ là đứa bé con vô tư lự, ngày ba bữa cơm, ăn xong thì đọc sách.


Thế giới của chàng vỏn vẹn trong khu vườn sau của ngoại, có cây tùng cổ soi bóng mát. Lúc không khí viêm nhiệt, chàng cởi áo nằm dài trên tảng đá. Chàng mong một cơn mưa.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Hương lúa

Hương lúa

Lụa tựa lưng bên anh tút từng cọng rơm vàng óng hít hà mùi thơm của hoa đồng cỏ

28-06-2016
Bộ quần áo may đo

Bộ quần áo may đo

Tôi định đi may đo một bộ quần áo mới cho thật vừa vặn. Tôi đến cửa hàng may

24-06-2016
Chuyện kể trên xe taxi

Chuyện kể trên xe taxi

Nhưng gã cũng biết, gã sẽ chẳng thể nào xua được hình ảnh cô gái có mái tóc nhuộm

01-07-2016
Mưa tháng 8

Mưa tháng 8

Thế đấy, tình đầu tan vỡ, mới tình đơn phương tuổi 17 yên lặng nhưng tươi đẹp

24-06-2016
Nhật ký xuân sang

Nhật ký xuân sang

Thành phố ngày cuối đông vẫn đầy những nắng. *** Trời đã về chiều rồi, cái

23-06-2016
Vì em là les

Vì em là les

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016

Polaroid