Duck hunt
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 84 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 57 - Sát thủ tam kiếm

↓↓
Phương Bửu Ngọc khẩn cấp ra mặt:


- Các cô nương không dừng lại à? Tại hạ xin đi đây!


Thấy chàng cương quyết như thế, bọn cung nữ liền lùi lại. Phương Bửu Ngọc đắc ý đảo mắt nhìn một lượt, cười thật tươi:


- Tại hạ biết mà. Không phải chỉ có tại hạ muốn mau chóng gặp mặt cung chủ, mà cung chủ cũng đang nóng lòng gặp mặt tại hạ. Nếu bây giờ tại hạ mà quay mình trở lui tất các cô nương bị trách cứ ngay, phải vậy không?

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Mấy nàng không nói gì, nhưng hiển nhiên là đúng thế, vì mấy nàng đã dừng lại đó thôi.


Biết là chàng sẽ không trở lui, nhưng biết đâu chàng lại liều thì sao. Lúc đó dù chàng thoát không lọt, chàng bị bắt trở lại thì thời gian hội kiến của chàng với cung chủ cũng chậm lại phần nào, các nàng vẫn bị quở trách như thường, nói chi tới chuyện để chàng đi khỏi...


Phương Bửu Ngọc tiếp luôn:


- Bây giờ các cô nương mau tránh đường cho tại hạ vào bờ, nếu không tại hạ sẽ lập tức quay trở lại đó.


Chàng dợm mình bước tới. Các nàng dạt cả sang hai bên nhường lối cho chàng đi.


Chàng lội lên bờ, lên tới bậc thềm cao nhất mới dừng lại, đứng đó rũ nước cho ráo y phục, rồi tiến tới phía trước mặt. Chàng đi chưa khuất, thiếu nữ trước đó nói chuyện với chàng lại hét to:


- Đứng lại, ta còn hỏi!


Phương Bửu Ngọc dừng lại, nhưng không quay đầu:


- Cô nương muốn nói gì?


Nàng thấp giọng:


- Thiếu hiệp có biết cung chủ ở đâu không?


Phương Bửu Ngọc cười:


- Đã đến Bạch Thủy Cung, việc tìm gặp cung chủ không phải là vấn đề lớn.


Nàng cười nhạt:


- Đường lối trong Bạch Thủy Cung cực kỳ phức tạp, ngoài ra lại có cơ quan chuyển động không ngừng. Nếu không biết cách điều khiển cơ quan thì dù có đi suốt đời cũng chưa chắc đã tới nơi.


Nàng dừng một lúc rồi tiếp:


- Từ trước tới nay không biết bao nhiêu người đã lọt vào Bạch Thủy Cung, nhưng nào có ai đã gặp mặt cung chủ đâu? Tất cả đều bị ngăn chặn tại cơ quan "tin tức" này. Cơ quan này còn gọi là cơ quan "tiêu tức." Sở dĩ có tên đó là vì ai vào tới nơi đó rồi thì trong cung đều biết liền. Một khi trong cung đã biết tin tức rồi thì người đó bị ngăn trở tại đó, tiêu tan tin tức với bên ngoài, vĩnh viễn không thể thoát ra được.


Nàng kết một câu:


- Thiếu hiệp đừng nên nghĩ vào tới cung rồi lại có thể dễ dàng gặp mặt nương nương của chúng ta.


Phương Bửu Ngọc cười nhẹ:


- Những người trước là những người trước, tại hạ là tại hạ. Tại hạ khác họ chứ.


Nàng lắc đầu:


- Quả thật thiếu hiệp có điểm khác với bọn người trước, nhưng vị tất...


Phương Bửu Ngọc cắt lời:


- Biết là khó nhưng tại hạ cũng thử xem sao.


Nàng đột nhiên bật cười:


- Nếu thiếu hiệp bằng lòng cởi y phục để mình trần truồng thì ta sẵn sàng đưa thiếu hiệp tới gặp nương nương. Đâu cần phải... Thiếu hiệp sao cứ muốn làm khổ mình một cách vô ích như thế.


Phương Bửu Ngọc chặn lời ngay:


- Chẳng sao đâu, cô nương.


Chàng đối đáp với nàng một lúc lâu, song thủy chung vẫn không quay đầu lại nhìn. Nói tới câu "chẳng sao đâu, cô nương", chàng liền bước đi.


Thiếu nữ kia mím môi, dậm chân nói với theo:


- Thiếu hiệp quyết định như vậy sau này đừng có hối hận nhé.


Phương Bửu Ngọc không dừng lại, vừa đi vừa đáp:


- Thật ra cởi bỏ y phục nào phải việc khó khăn? Song thái độ của cô nương nôn nóng hấp tấp như thế, muốn dùng trăm phương ngàn kế buộc tại hạ tuân lời khiến tại hạ nghi ngờ quá chừng. Hẳn cô nương phải có toan tính âm mưu gì đó, cho nên...


Chàng đứng lại cười một tiếng rồi tiếp:


- Cho nên, tại hạ thà hối hận sau này, bây giờ nhất định không chịu cởi bỏ y phục đâu.


Nói xong chàng lại tiếp tục rảo bước. Thiếu nữ nhìn theo bóng chàng, sững sờ không nói được lời nào. Đến cả nụ cười vốn thường trực cũng không còn trên môi nữa.


Phương Bửu Ngọc tiếp tục đi tới. Càng đi, chàng càng thấy lòng động rộng lớn thêm lên. Đường đi tuy khúc khuỷu song nơi nào cũng được trang sức huy hoàng tráng lệ, rất ra dáng một khu cung điện cấm thành.


Ngoài những đồ trang trí do người sắp đặt còn có cả những nét tự nhiên thiên phú.


Người trang trí kiến trúc nơi này quả khéo sắp xếp, biết cách phối hợp tài tình giữa thiên nhiên và đồ nhân tạo vô cùng tinh vi. Trên vách đá nào cũng có gắn châu ngọc hoặc thành chữ, hoặc dưới dạng những bức họa.


Những chữ gì, hình thế nào, Phương Bửu Ngọc đều bỏ qua không dám nhìn lâu.


Cũng không hẳn chàng sợ những chữ, bức họa đó có ẩn giấu cơ quan nguy hiểm gì, chàng sợ những chữ, bức họa đó khêu gợi trong chàng một ý niệm gì làm chàng thiếu quyết tâm.


Hơn lúc nào hết, chàng muốn giữ vững ý chí, tuyệt đối không để tư tưởng phân tán.


Nơi đây ánh sáng châu ngọc bảy màu chiếu xuống đường đi, khiến cho lòng động như giát ngọc giăng gấm, rực rỡ đẹp mắt vô cùng.


Bất giác chàng quay đầu trở lại.


Sau lưng chàng không có một ai.


Suy nghĩ một lúc, chàng cao giọng:


- Bạch Thủy Cung chủ ở đâu? Có Phương Bửu Ngọc đến xin được diện kiến.


Không một lời đáp lại.


Chỉ có tiếng của chính chàng dội lại từ những vách đá. Tiếng vọng âm vang, hồi lâu mới mất hẳn.


Chàng hiểu tuy không thấy cửa nhưng chắc chắn có cửa, cửa phải đặt theo quy tắc nào đó, mắt thường khó thấy, người ngoài không biết rõ quy luật thì không thể mở. Vì nếu không có quy tắc gì hết thì người trong cung cũng khó có thể đi lại thuận tiện được.


Nhưng quy luật đó là gì, những cơ quan đặt nơi đây như thế nào, đặt ở đâu?


Nhìn vào nơi nào cũng thấy ánh sáng châu ngọc sáng lòa, chàng nhãn lực linh mẫn cách mấy cũng khó lòng nhận ra.


Trong lòng chàng nóng nảy vô cùng, song chàng phải cố ghìm cho thật bình tĩnh thản nhiên.


Chàng nhẹ nhàng bước tới, đi quanh một vòng nữa. Chàng cố nhìn thật kỹ từng chi tiết nhỏ.


Và chàng cũng phát hiện ra, trong trăm ngàn nhũ đá trong động, có một cái khác hẳn những cái khác.


Không những hình dạng có sự khác biệt, nó còn bóng nhẵn, sáng hơn hẳn những cái khác. Hẳn là nó phải ẩn giấu bí mật gì đó.


Chàng tiến tới gần nhìn cho rõ hơn.


Quả nhiên trên nhũ đá này không có rong rêu bao phủ như những nhũ đá khác, đó là lý do trông nó có vẻ sáng bóng hơn. Hẳn là có người thường xuyên chạm tới nó.


Chàng đưa tay nắm lấy, lay, lắc, xoay một vòng. Một đường nứt rạn hiện ra ở một vách đá gần đó.


Từ trong đường nứt đó có tiếng cười vọng tới tai chàng. Một giọng nói trầm ấm tiếp theo tiếng cười:


- Khá lắm đó Phương Bửu Ngọc. Cuối cùng ngươi cũng tìm được khung cửa. Có điều tìm được cửa vào là một chuyện, dám bước qua cửa lại là chuyện khác. Ngươi dám hay không? Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ.


Phàm kẻ nào bước qua cánh cửa đó rồi, thì đều không thể sống sót mà trở ra đâu. Ta nói trước cho ngươi biết sau này khỏi hối hận.


Đường nứt lớn dần, cuối cùng hiện thành một khung cửa.


Giọng nói đó lúc đầu thì lớn, sau nhỏ dần. Tới khi khung cửa hiện ra hoàn toàn thì giọng nói tắt hẳn.


Dường như người nói đã đi xa khỏi chỗ đó tới mươi trăm trượng vậy.


Bên trong tối om, không thể thấy một cái gì. Không hiểu là mặt đất bằng hay là ăn thông xuống sâu. Có thể lại là hang động ăn sâu xuống, vì âm thanh vang lên nghe âm u như từ trong lòng đất.


Phương Bửu Ngọc mỉm cười, điềm nhiên bước qua khung cửa đó.


Phương Bửu Ngọc vừa bước qua, cánh cửa liền khép lại, nhanh chóng.


Một màu tối đen bao trùm, đặc quánh tới độ có thể cô đọng thành vật hữu thể. Phương Bửu Ngọc tưởng như mình vừa rơi từ thiên đường xuống địa ngục.


Cho dù là địa ngục chàng cũng phải bước tới.


Không đi tới cũng không được, vì chàng đã bị đoạn hậu rồi, và không lẽ lại đứng im tại chỗ mong cửa mở ra trở lại. Thật là nằm mơ giữa ban ngày.


Tuy mắt không thể nhìn thấy gì trong bóng tối như thế, chàng cũng biết là mình đang đi xuống chứ không phải đi ngang.


Chàng sờ soạng lần vách dò từng bước.


Thoạt đầu, chàng thấy lạnh. Đi một lúc, khí lạnh tan dần, hơi ấm thay đó lan tỏa. Rồi cuối cùng không khí trở nên nóng dần, nóng khó chịu, tới ngạt thở, bỏng rát. Chàng chạm tay vào đâu cũng thấy nóng.


Vách đá nóng như thép nung chảy. Chàng chạm tay vào vách đá thấy không khác gì chạm phải thép đang nóng chảy.


Chàng không dám sờ soạng gì nữa.


Nhưng tối như thế, chàng không khỏi va vào vách đá. Mảnh áo chưa khô nước hồ chạm phải vách đá làm phát ra một tiếng "xèo" ghê người, khoảnh khắc đã ra tro.


Phương Bửu Ngọc kinh hoàng, chàng không dám bước tới thêm nữa. Ngay cả cử động cũng không dám.


Chỉ e lại chạm phải vách đá. Nơi này như một cái lò bát quái vậy.


Chàng muốn cười một tiếng thật lớn, mượn tiếng cười trấn áp sự sợ hãi.


Song chàng còn bận dùng định lực cầm giữ cho mồ hôi bớt thoát khỏi cơ thể.


Mồ hôi ra nhiều khiến cơ thể dễ chịu hơn, nhưng chàng hiểu, nếu cứ thế thì chẳng mấy chàng thành cái xác khô.


Nhưng nếu không thì, da thịt chàng như bị nung, nóng bỏng, khô rát.


Nhiệt độ trong lòng động hẳn phải cao lắm rồi. Chàng có cảm giác mình là một cái bánh bị nướng trong lò.


Trong tình thế đó, ai có thể chịu nổi chăng?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Dạ cổ

Dạ cổ

Tiếng hát ai oán trong đêm, như kể lể về lòng người bẽ bàng. Còn ám ảnh

25-06-2016
Cảm ơn cậu nhé, Nobita

Cảm ơn cậu nhé, Nobita

(truyenngan. com. vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không trở lại") Chưa bao

27-06-2016
Đời game thủ

Đời game thủ

Đời game thủ thật lắm "chuyện's" để nói, nói rôm rả cả ngày không hết, đọc ra

27-06-2016
Xe ba bánh

Xe ba bánh

- Bố ơi hôm nay bé Nhi có xinh không? - Nhỏ cất giọng thánh thót lên hỏi bố. - Bé Nhi

28-06-2016