Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 90 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 57 - Sát thủ tam kiếm

↓↓

Người kia lạnh lùng:

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Thà không biết hay hơn.


Phương Bửu Ngọc lại hỏi:


- Còn một điều nữa. Chiêu đó là chiêu của Bạch Y Nhân, không hề truyền cho bất kỳ ai trên giang hồ. Tại sao tại hạ lại học được? Các hạ có thể nói cho tại hạ biết được chăng?


Người kia lảng đi:


- Từ từ rồi ngươi sẽ hiểu, cần chi phải hỏi. Cũng không lâu nữa đâu.


Phương Bửu Ngọc cau mày:


- Không lâu ư?


Người kia bối rối đáp:


- Phải, phải, không lâu lắm đâu.


Câu nói chỉ có mấy tiếng. Tiếng đầu vang lên nghe rất gần, mà tiếng cuối nghe xa ngoài mấy trượng. Thuật khinh công của người đó kể ra cũng cao siêu vô cùng. Di chuyển trong bóng tối nhanh như thế, người đó hẳn phải là nhân vật có danh tiếng trong võ lâm.


Nhưng, y là ai?


Người đàn ông lúc trước có nói:


có ba chiêu kiếm có thể gây tổn thương được chàng. Đã xong một chiêu rồi, còn hai chiêu nữa. Nếu chàng hóa giải được hai chiêu đó nữa thì trên thế gian này không ai có thể hạ chàng nổi.


Phương Bửu Ngọc đang hết sức nghi hoặc. Đã hai lần chàng thoát chết qua hai đường kiếm rồi. Mà cả hai lần vừa rồi, người thi triển đều không hề có ác ý với chàng. Tại sao?


Đương nhiên đây là chuyện kỳ quái, càng nghĩ càng thấy khó hiểu.


Chàng vốn nổi danh là tay đệ nhất thông minh trong thiên hạ, tới độ tiểu công chúa vốn tự phụ mình là kẻ trí tuệ bậc nhất mà cũng phải ghen tỵ, thế mà giờ cũng không hiểu nổi nguyên nhân.


Hai đường kiếm chàng vừa gặp đều có thể cho là có hai người xuất chiêu, chứ không phải là một. Thế thì hai người trước kia có liên quan gì tới hai người vừa rồi?


Có thể đặt giả thiết Vô Tình Công Tử Tưởng Tiếu Dân có liên quan tới Bạch Thuỷ Cung, do đó người trong cung có thể đã học kiếm pháp của hắn. Nhưng đường kiếm thứ hai của Bạch Y Nhân thì làm sao người trong Bạch Thủy Cung học được?


Có ai lại sang tận Đông Doanh Tam Đảo chăng?


Dù là có người sang tới đó, vị tất Bạch Y Nhân đã chịu truyền thụ.


Huống chi, chàng vẫn nghĩ là giữa Bạch Y Nhân với Bạch Thủy Cung không thể có chút xíu liên quan được. Nhưng như thế thì tại sao trong Bạch Thủy Cung lại có người biết chiêu kiếm đó?


Chàng cứ nghĩ đi nghĩ lại, đặt ra giả thuyết này khác rồi lại bác bỏ, rốt cục vẫn không tìm ra lời giải đáp dù là gượng gạo.


Còn hai chiêu sát thủ nữa. Hai chiêu, hẳn lại do hai người xuất chiêu, hai người đó đang chờ chàng phía trước.


Hai người trước chưa xuất hiện, nhưng hai người sau thì hẳn là đã chặn đường rút lui của chàng rồi.


Trước hai người, sau hai người, giữa là chàng với bóng tối dày đặc.


Cả bốn người đều có những chiêu sát thủ ghê gớm. Một điều khác nữa khiến chàng lo ngại là công lực chàng đã suy giảm nhiều quá. Bởi đói, khát, vất vả, lo sợ.


Không nói tới chuyện rút lui, hai chiêu kiếm sát thủ kia chàng đã có thể vượt qua, nhưng hai người phía trước, chàng chưa biết sẽ thế nào.


Họ sẽ xuất chiêu gì? Chàng có thể hóa giải hay không?


Chàng mải nghĩ, tới nỗi quên mất thực tại. Chân cứ bước mà không biét ánh sáng đã tràn ngập lòng động từ bao giờ. Ánh sáng từ một trái châu lớn trên nóc động, chiếu xuống soi rõ bóng chàng trên đất.


Chàng thấy trên mặt đường có dấu chân.


Dấu chân rải rác, không biết từ đâu tới, cũng không biết đi tới đâu. Dấu chân đó một phần hẳn do người đối thoại với chàng vừa rồi lưu lại.


Dấu chân đó biết đâu từ trung tâm Bạch Thủy Cung đi ra đến đây.


Có thể người đó đến từ trung khu Bạch Thủy Cung, và y cố tình lưu lại dấu chân để chỉ đường cho chàng.


Vô tình, hay cố ý?


Không thể là vô tình được! Dấu chân rất sâu, nhất là với người luyện võ, đâu thể là không dụng tâm?


Phương Bửu Ngọc suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định đi theo dấu chân đó.


Đường đi tới quanh co biến hoá phi thường, đúng như thiếu nữ nơi bờ ao đã cảnh báo trước với chàng. Với những ngả rẽ bất thường, quả thật, nếu không có dấu chân thì Phương Bửu Ngọc không biết sẽ phải chọn lối kiểu gì.


Chàng đã định sẽ không quan tâm tới những vật trên đường đi, song chàng vẫn nhìn thấy những hàng chữ kỳ quái.


Những hàng chữ khắc trên một mặt tảng đá lớn, rong rêu bám đầy gần như bị che khuất hết cả.


Có tám chữ cả thảy.


Phương Bửu Ngọc đọc được tám chữ đó là:


"Nhiễm Hồng Sơn Trang. Tinh Linh Tiểu Lâu" Phương Bửu Ngọc giật mình.


Đây không phải là nơi Tưởng Tiếu Dân đã ghi trên phong bì thư mà hắn đã nhờ chàng mang hộ tới nơi khi hắn chặn đường chàng bên khu rừng, khi chàng cùng Tiểu công chúa và Ngưu Thiết Oa đi tìm Hỏa Ma Thần hay sao?


Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Có bồ không?

Có bồ không?

- Anh có bồ không đấy? Hùng nói: - Không hề có! My nói: - Một người đàn ông như

30-06-2016
Vệt phấn trôi

Vệt phấn trôi

Anh ngoài 30, giám đốc chi nhánh nột nhãn hàng lớn tại Hà nội. Một vợ và 2 đứa con.

24-06-2016
Thầy

Thầy

Hồi bé nghĩ "thầy" đơn giản lắm, miễn ai dạy mình ở trường thì là thầy. Lớn lên,

23-06-2016
Giờ xanh

Giờ xanh

Thật lạ lùng khi yêu được một ai đó, Hoan biết. *** 1. Cùng những đợt gió lạnh

24-06-2016
Cô Tư

Cô Tư

Trong làng không ai là không biết chuyện của cô Tư. Cái chuyện xuất hiện trên mục tin

24-06-2016

80s toys - Atari. I still have