Nhưng không nhìn lại tiếc, tiếc thì phải nhìn, nhìn bây giờ nếu không sau này không còn có cơ hội ngắm nàng nữa.
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Độc Nhãn Long cũng ngây người ra một lúc lâu. Rồi hắn thu hết can đảm phá vỡ sự im lặng. Hắn cũng chỉ nói vài câu đứt đoạn chứ cũng chẳng thành câu thành lời suôn sẻ cho lắm:
- Cô nương... cộ.. cô nương... chưa... đi...
Hắn nói đi tức là đi ra khoang trước, khoang có Vạn Lão phu nhân đang ở trong đó. Là việc bọn hắn muốn nhờ vả nàng. Nhưng hắn không dám giục. Chỉ nói được có thế dò thái độ của Thủy Thiên Cơ.
Thủy Thiên Cơ nói:
- Đi bây giờ, lúc công lực ta chưa khôi phục hoàn toàn, vạn nhất có điều gì xảy ra thì sao?
Nàng đã nói hai chữ "vạn nhất", tức là nàng muốn nói Vạn Lão phu nhân vốn chẳng thể chống lại nàng nổi. Nhưng biết đâu trong lúc cùng đường, Vạn Lão phu nhân liều mình thì không biết sự tình sẽ thế nào.
Con giun con dế bị xéo cũng còn ngo ngoe, huống chi con người.
Độc Nhãn Long cúi đầu kêu nhỏ:
- A!
Hắn không nói gì nữa, một lúc sau mới buông một câu:
- Vị đi cùng cô nương...
Thủy Thiên Cơ đáp:
- Hắn tên Hồ Bất Sầu. Hắn...
Nàng không nói tiếp, dừng lại hỏi ngược Độc Nhãn Long:
- Ngươi thấy hắn thế nào?
Nàng mỉm cười, nụ cười của nàng ngọt ngào đủ cho bọn cướp thấy mối liên hệ giữa nàng với Hồ Bất Sầu.
Một đứa trẻ lên ba cũng biết nhìn mặt mẹ mà đoán nhận giận dữ hài lòng, huống chi Độc Nhãn Long.
Hắn trả lời:
- Oai phong lắm. Có khí phách lắm. Chỉ vì...chỉ sợ... y quá ... yếu.. Hắn định nói Hồ Bất Sầu quá ốm, tức là nhỏ con. Hình vóc nhỏ bé thường bị coi là không thích hợp cho việc đấm đá. Hắn muốn nói Hồ Bất Sầu vô dụng, song lại sợ Thủy Thiên Cơ nổi giận nên nói chệch sang từ yếu, để chỉ hoàn cảnh của Hồ Bất Sầu lúc này.
Thủy Thiên Cơ cười khan:
- Nếu không phải hắn đã nhịn đói bao nhiêu ngày, hắn thừa sức đánh bại cả ngàn tên cỡ ngươi.
Độc Nhãn Long nói nhanh:
- Phải, phải. Nhưng bây giờ thì y đang trong cơn nguy hiểm.
Thủy Thiên Cơ lại cười:
- Nguy hiểm? Nếu hắn gặp nguy hiểm ta làm gì còn an toàn nơi này? Cho dù hắn gặp nguy hiểm, ta cũng không bỏ chạy, ta sẽ cùng chết với hắn.
Độc Nhãn Long không chú ý tới những gì nàng nói, hắn thắc mắc:
- Nhưng mụ yêu bà đó...
Thủy Thiên Cơ xì một tiếng:
- Mụ dám làm gì hắn? Ngươi yên tâm đi. Hắn có tát vào mặt mụ năm tát bảy tát mụ cũng không dám động tới hắn.
Độc Nhãn Long trừng trừng nhìn nàng. Hắn hỏi:
- Tại sao lại như vậy?
Nàng điềm nhiên:
- Chỉ vì mụ ta cần hắn giúp mụ.
Độc Nhãn Long lại hỏi:
- Mụ yêu cầu hắn giúp việc gì?
Thủy Thiên Cơ cười đáp:
- Việc gì ngươi cũng không cần biết làm gì.
Độc Nhãn Long lại nói:
- Cô nương chắc vậy ư?
Thủy Thiên Cơ nhìn hắn:
- Ngươi không tin ta?
Độc Nhãn Long hấp tấp:
- Không phải. Nhưng cô nương ở đây, làm sao biết những việc xảy ra trong khoang trên?
Thủy Thiên Cơ nói:
- Ta cần gì có mặt tại đó, ta đoán cũng đủ biết những việc xảy ra trong đó. Hồ Bất Sầu hắn...
Bỗng có một tiếng rú vang lên...
Tiếng rú đau đớn đó là tiếng của Vạn Lão phu nhân. Độc Nhãn Long giật mình:
- Lão yêu bà. Đã có chuyện gì xảy ra?
Thủy Thiên Cơ cũng hơi kinh hãi. Nàng nói:
- Ngươi dìu ta tới đó gấp!
Độc Nhãn Long cúi mình xuống nâng nàng lên. Hắn giật mình lần nữa. Hắn bất động. Thủy Thiên Cơ giục:
- Dìu ta tới đó chứ?
Độc Nhãn Long ấp úng:
- Nhưng... cô nương... cô...
Thủy Thiên Cơ gắt:
- Nhưng làm sao? Ngươi thật làm mất thời gian quá. Nhanh lên.
Độc Nhãn Long vẫn bất động:
- Lực khí không còn một chút nào, như thế cô nương làm sao...
Thủy Thiên Cơ nạt lớn:
- Ngươi thì biết cái gì. Ai nói ta không còn một điểm lực khí? Ta chỉ dồn tụ lực khí một nơi để chống lại yêu bà. Ngươi đừng làm mất thời gian nữa.
Độc Nhãn Long thở ra:
- Được rồi.
Đoạn hắn đưa tay đỡ Thủy Thiên Cơ.
Thủy Thiên Cơ cho dù có luyện võ, song nàng vẫn là nữ nhân.
Thân hình mảnh mai, lại trong lúc suy nhược nào có nặng gì.
Độc Nhãn Long sức trai tráng, cho dù có là mười nàng hắn cũng nâng được.
Nhưng không hiểu sao hắn làm việc đó rất lóng ngóng, dìu nàng đi mà không khác gì nâng thái sơn trên vai trong con đường hẹp vậy.
Hắn gắng sức thấy rõ, một lúc lâu mới tới được khoang trên.
Bây giờ, trong khoang không một tiếng động. Cửa khoang vẫn đóng kín.
Thủy Thiên Cơ nói:
- Phá cửa đi.
Độc Nhãn Long đang dìu Thủy Thiên Cơ đi, bọn cướp còn lại hăm hở kéo nhau đạp đổ cánh cửa.
Cướp phá là nghề của bọn chúng, nghe Thủy Thiên Cơ nói, bọn chúng xuất thủ liền, bọn chúng phá cửa chẳng khó khăn. Cánh cửa bung ra liền.
Vạn Lão phu nhân đang dùng tay tả đỡ lấy má. Bên mặt tả của bà ta bê bết máu.
Hồ Bất Sầu tựa mình vào ghế, miệng hắn cũng vấy máu. Máu lan ra môi và mép, thật ghê sợ.
Bàn tay hữu của Vạn Lão phu nhân đang chụp nơi cổ Hồ Bất Sầu, chính bàn tay của bà đang ép hắn xuống chiếc ghế. Cánh cửa bung ra, bà giật mình buông tay lùi lại mấy bước.
Bà nhìn bọn cướp quát:
- Các ngươi...
Chưa kịp nói hết câu, bà chợt thấy Thủy Thiên Cơ đang đứng đó.
Cổ họng như nghẹn lại, bà đứng chôn chân tại chỗ.
Thủy Thiên Cơ lúc đó không còn tựa vào tay của Độc Nhãn Long nữa. Nàng đứng thẳng người, uy nghiêm. Môi nàng nở nụ dười duyên dáng, quyến rũ như lúc nào.
Chẳng có chút gì tỏ ra là nàng đang ốm yếu hết.
Nhìn nụ cười đó, không ai tưởng được trước đó chưa đầy nửa canh giờ, nàng thở không ra hơi, như người đã chết.
Nàng nhẹ giọng hỏi:
- Bà mạnh giỏi chứ, Vạn Lão phu nhân?
Vạn Lão phu nhân chưa hết sững sờ, người cứng đờ ra. Từng thớ thịt trên gương mặt giật giật liên hồi. Miệng há rộng ra mà chẳng nói được tiếng nào. Một lúc lâu sau mới phát ra được vài tiếng:
- Ngươi..làm sao ngươi...
Thủy Thiên Cơ cười ngọt ngào:
- Bà thấy đây là một chuyện rất kỳ quái phải không? Chính ta cũng thấy kỳ quái, huống chi bà? Song thật ra chẳng có gì là kỳ quái.
Chương trước | Chương sau