Kẻ cướp chỉ hùng hổ với nạn nhân mà thôi. Trước mặt thủ lĩnh thì chúng là những con cừu non.
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chúng sợ thủ lĩnh còn hơn sợ cha, nhắm mắt mà tuân phục. Phải cũng thế mà trái cũng thế, thủ lĩnh đã nói gì là phải làm ấy, cấm có được cãi. Cho nên, giờ nhìn mặt Độc Nhãn Long còn tên nào dám ho he gì nữa.
Độc Nhãn Long lại quát:
- Bây giờ tên nào đi lấy thức ăn?
Bọn cướp tranh nhau đi lấy, đi để lấy lòng, đi để tránh giáp mặt Độc Nhãn Long trong lúc đang giận dữ, tất cả tranh nhau mà đi, ầm ầm như ong vỡ tổ. Độc Nhãn Long cười ha hả:
- Các ngươi làm ra vẻ tuân phục ta, nhưng các ngươi hiện giờ hết sức bất bình. Các ngươi không phục, ta lại còn không hiểu sao? Các ngươi đang tự hỏi sao Long lão ca vốn chẳng thân thích bằng hữu của nàng, sao lại đứng ra giúp nàng, phải không?
Bọn cướp thấy thủ lĩnh đã dịu lại, nhưng vẫn không hết sợ,đồng loạt la lên:
- Không! Không phải như thế đâu lão ca. Làm gì bọn tiểu đệ dám nghĩ quấy cho lão ca.
Độc Nhãn Long lại đột nhiên thét lên:
- Ta hỏi phải hay không phải?
Bọn cướp thấy thế thì hoảng hồn, cúi đầu đáp mau:
- Phải, phải, Long lão ca nói rất phải.
Độc Nhãn Long cười lạnh lùng:
- Nếu các ngươi cho là phải, nếu các ngươi cho là ta gánh vác chuyện không liên quan tới mình, làm khổ anh em, thế là các ngươi lầm rồi.
Bọn cướp cúi đầu, không tên nào dám ngẩng đầu lên nhìn. Độc Nhãn Long nói tiếp:
- Nếu ta muốn tha cho nàng, thì cũng là vì anh em cả. Ta có cái đạo lý của ta.
Hắn hừ một tiếng, thay vì giải thích cái đạo lý của hắn cho tất cả thì hắn lại nói:
- Các ngươi nghĩ mụ già kia đáng để cho chúng ta hận chăng?
Lần này thì chúng đáp thành thật, tất cả đồng nói:
- Đáng hận.
Độc Nhãn Long tiếp:
- Nếu chúng ta cam tâm suốt đời khuất phục mụ già đó, phụng dưỡng mụ hơn mẹ, lại đưa mụ về đất liền an toàn, thử hỏi chúng ta có còn mặt mũi nào nhìn lại thủ lĩnh của chúng ta? Thủ lĩnh có không trách cứ, chúng ta có còn mặt mũi nào nhìn người đời? Cái tin bọn cướp biển ta khiếp nhược chịu quy phục một bà lão truyền rộng ra trên giang hồ thì làm sao chúng ta còn dám nhìn đồng đạo võ lâm nữa? Các ngươi còn muốn khiếp nhược phục vụ mụ già đó?
Câu nói của y đánh trúng tâm lý của bọn cướp, tất cả đều lộ vẻ căm hờn, nghiến răng ken két mắng lên; - Lão bất tử chết bầm, mụ già đáng chết.
Độc Nhãn Long lại cười:
- Các ngươi ở đây chửi rủa có khiến mụ chết chăng? Các ngươi mắng ở đây, có ai dám mắng chửi trước mặt mụ không? Ngoài cách ở đây mà chửi rủa, các ngươi còn làm được những gì?
Tất cả nhìn nhau không nói. Một gã thở dài:
- Chúng ta đánh không lại mụ, cho dù có mắng cũng không lanh miệng bằng mụ. Thế thì phải làm sao?
Độc Nhãn Long nói:
- Chúng ta không đánh thắng mụ thì chúng ta nhờ người trợ giúp.
Bọn cướp biển đưa tay gãi đầu:
- Chúng ta có thể nhờ ai được đây? Tìm đâu?
Độc Nhãn Long nhìn Thủy Thiên Cơ dằn giọng:
- Chính là vị cô nương này.
Bọn cướp rập nhau kêu:
- Nàng? Chúng ta nhờ tới nàng ư?
Độc Nhãn Long cười lạnh:
- Các ngươi đúng là một lũ ngốc. Các ngươi cũng chưa tới mức mù mà, không thấy mụ quái vật sợ nàng như sợ cọp hay sao? Ta nghĩ lúc đó nếu không phải vị cô nương này đã mất hết khí lực thì chắc mụ ta đã quỳ ngay dưới chân nàng mà van xin tha mạng rồi.
Bọn cướp suy nghĩ một lúc rồi hân hoan reo lên:
- Phải rồi. Đúng rồi. Chính xác là thế. Cũng nhờ Long lão ca. Lão ca thật sáng suốt, không có Long lão ca thì bọn tiểu đệ làm sao biết được.
Độc Nhãn Long quát:
- Còn ở đó mà bốc thơm ta. Còn không mau mang thức ăn tới cho vị cô nương này.
Ăn. Thủy Thiên Cơ bắt đầu ăn. Từ những đồ ăn nhẹ trước. Như một cánh hoa khô héo ban ngày khi đêm xuống, dung nhan nàng tươi lại. Ánh mắt sáng linh hoạt. Dần dần, nàng lấy lại sức lực, nàng có thể tự ngồi lên được. Nàng đưa mắt nhìn bọn cướp, bọn chúng cũng đang chờ nàng hồi sinh. Nàng điềm nhiên cười, nói:
- Đa tạ các ngươi.
Nàng không dùng hai tiếng "các hạ" vì nàng nghĩ dùng hai tiếng đó là coi bọn cướp ngang hàng với mình, là tự tôn chúng lên, tự hạ mình xuống.
Nàng không muốn thấp hơn chúng.
Nàng tỏ ra bất cần. Chúng đang cần nàng. Chúng cần nàng thì chúng phải phục vụ nàng, lấy lòng nàng.
Nàng không cười bọn chúng còn không cảm thấy gì. Nàng cười lên, chúng ngỡ ngàng. Chưa bao giờ bọn chúng thấy một nụ cười quyến rũ như thế.
Thủy Thiên Cơ tuổi trẻ song thủ đoạn có thừa, làm gì không rõ cảm giác của bọn chúng trong lúc này. Nàng lại làm cho nụ cười thêm dịu, giọng nói thêm ngọt, như chim oanh chào buổi sáng mùa xuân:
- Ta đã chuẩn bị chết, ta bằng lòng nhận cái chết. Vậy mà các ngươi lại cứu ta. Các ngươi cứu ta thì đương nhiên ta phải sống. Ta cũng không thích sống lại cho lắm, nhưng dù sao các ngươi cũng đã có hảo ý với ta. Cái hảo ý đó ta làm sao để báo đáp cho các ngươi đây?
Bỗng nhiên nàng đứng lên, đi một vòng, dừng chân trước mỗi người, đưa tay ngọc vuốt nhẹ lên mặt chúng, dịu dàng âu yếm mơn man...
Bọn cướp biển hồn xiêu phách tán. Chúng biến thành những bức tượng gỗ.
Lúc đó có khi có dao rạch vào da thịt chúng tới tận xương chúng cũng không hay. Chúng đang chìm trong ánh mắt mỹ nhân mất rồi.
Chúng bị nàng hớp hồn phách, chẳng tên nào cử động hay nói được tiếng nào.
Trừ Độc Nhãn Long. Hắn còn giữ tinh thần phần nào.
Hắn ấp úng nói không thành tiếng:
- Cô nương... cô... tại hạ...
Đứng trước Thủy Thiên Cơ, hắn mất hết cái oai phong của kẻ từng tung hoành hồ hải. Nói hồ hải cho Độc Nhãn Long mới chính xác, vì hắn vốn là cướp biển, địa bàn chính là trên biển.
Khác với bọn giang hồ, tuy nói giang hồ nhưng hầu như hoạt động trên cạn, mấy khi qua hồ vượt sông.
Hắn từng ngang dọc hồ hải bao nhiêu năm, tới giờ trước mặt Thủy Thiên Cơ thì hắn chẳng khác con rồng cụp đuôi xếp vây chờ tiên nữ sai khiến vậy.
Thủy Thiên Cơ cười duyên, nói:
- Các ngươi cứu ta nhằm mục đích gì ta hiểu cả. Các ngươi cứ mặc ta hành động, ta bảo đảm sẽ khiến cho các ngươi được toại nguyện.
Độc Nhãn Long chớp mắt:
- Cái lão yêu bà đó...
Thủy Thiên Cơ lại nhẹ cười:
- Mụ ta đâu có cánh mà ngươi lo mụ ta có thể trốn thoát?
Nàng dịu dàng quá, nhẹ nhàng ôn nhu. Có gì ở nàng khiến cho người ta sợ đâu?
Độc Nhãn Long lấy can đảm hỏi:
- Nhưng... hiền dịu như cô nương... làm thế nào có thể hạ thủ giết người được. Thực ra cô nương...cô nương đã từng giết người chưa?
Thủy Thiên Cơ nói:
- Ta chưa từng giết một người.
Độc Nhãn Long nghe nói thở dài:
- Nếu vậy, ta chỉ e...
Thủy Thiên Cơ chặn lời y:
- Ta nói chưa từng giết một người, tức là giết một người một lần, chứ không phải là chưa từng giết người. Mỗi lần ta ra tay thường phải giết hàng mấy chục mấy trăm người. Tính ra số người mất mạng dưới tay ta cũng lên tới gần năm ngàn người rồi.
Độc Nhãn Long giương mắt nhìn nàng. Bọn cướp biển sau phút giây choáng váng cũng trong mắt nhìn nàng.
Thủy Thiên Cơ điềm nhiên vươn tay, duỗi chân. Nàng ngồi xuống.
Rồi nàng vặn lưng, ưỡn ngực, nằm xuống sàn.
Nói tới việc giết người tới hàng ngàn, nàng vẫn không tỏ vẻ gì hối hận. Nàng nói chuyện giết người như người ta nói chuyện giết gà mổ heo vậy.
Giết người với nàng bình thường như người ta ăn cơm ngày hai bữa, như trò chơi giải sầu.
Bọn cướp biển hãi hùng.
Nàng đúng là một ác la sát. Chúng bắt đầu thấy sợ.
Nàng đã hứa giết yêu bà kia cho chúng, nhưng liệu thế có lợi hay có hại. Hay lại là đuổi cáo cửa trước rước beo cửa sau? Lấy ác đổi lấy cái ác độc hơn thì có gì hay đâu?
Gió ngàn khơi lồng lộng, thổi tung mái tóc đen mượt của nàng.
Tóc nàng dài và đen. Màu tóc tương phản với màu da trắng mịn hiện ra từ những chỗ y phục không che giấu. Thân thể nàng trong tư thế đó hơi lộ. Nhưng nàng dường như không quan tâm. Nàng cứ bình thản duỗi chân vươn tay thật thoải mái.
Trước mặt nàng có tới hơn chục tên đàn ông đang nhìn nàng, vừa thích thú vừa e sợ, nàng cũng không coi ra đâu. Nàng không e thẹn, còn muốn phơi lộ hơn nữa.
Nàng cần gì quan tâm chúng là nam nhân hay nữ nhân.
Nam nhân thì sao? Chúng khi nào dám chạm tới nàng?
Huống chi chúng đang cần nàng. Van xin nàng, làm nàng vui lòng còn không được, khi nào dám làm nàng giận. Nhưng thân thể nàng khêu gợi quá.
Bọn cướp nhìn nàng hau háu, có tên nuốt nước bọt ừng ực. Chúng không dám nhìn nữa, e nhìn nữa sinh thèm muốn.
Thèm quá mà không thể làm gì để thoa? mãn thì làm sao chịu nổi.
Chương trước | Chương sau