XtGem Forum catalog
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 97 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 56 - Càng già càng sống dai

↓↓

Phương Bửu Ngọc không do dự, chàng bước theo liền.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Trước mắt chàng mờ mờ hiện ra khu cung điện, như cung điện của Long Vương vậy.


Chàng đang hướng tới gần nó.


Càng tới gần, chàng càng nhận thấy những tòa cung điện đó vĩ đại tráng lệ tới không tưởng.


Là thủy cung, tất nhiên ngoài ngọc châu còn có san hô cẩn khảm khắp nơi. Trân châu, mã não, san hô, ngọc trai... khảm chạm theo những hình thù kỳ quái, toàn những loài thú trong tưởng tượng.


Cái đẹp kiến trúc, sánh sao nổi cái đẹp sống động của mỹ nhân.


Cung điện đẹp thì có người đẹp, chính là những thiếu nữ gần như khỏa thân này. Các nàng là những vật trang trí động, lượn lờ trong nước trong một vũ điệu huyền diệu.


Cung của nữ vương dĩ nhiên phải có nhiều người.


Phương Bửu Ngọc thấy rất nhiều thiếu nữ lượn qua lại, song cũng chẳng hiểu các nàng bận rộn như thế để làm gì, để chọc ghẹo chàng chăng?


Có điều, cảnh tượng nơi đây không có một điểm nào giống trần gian nữa. Một thế giới biệt lập với thế tục, dù vẫn có bóng người hiện hữu.


Nơi đây chỗ nào cũng có nước, nước trong động này trong hơn bên ngoài, cũng lạnh hơn bên ngoài. Nơi đây là lối xuất nhập Bạch Thủy Cung.


Bên ngoài Bạch Thủy Cung đã đẹp như vậy, bên trong Bạch Thủy Cung hẳn còn tráng lệ hơn nữa.


Cuối động, Phương Bửu Ngọc thấy bốn chữ kết bằng trân châu:


"Thủy Cung Đại Môn".


Thay vì đi tới, thiếu nữ nắm tay chàng vọt lên cao.


Đầu chàng đã nhô lên khỏi mặt nước. Ánh sáng bên trên chiếu vào mắt chàng.


Mắt hoa lên, chàng chưa kịp nhận định đó là thứ ánh sáng gì, châu ngọc hay dương quang thì một giọng nói êm nhẹ đã vang lên, vọng tới tai chàng:


- A! Phương thiếu hiệp đã tới đó phải không? Nương nương chờ thiếu hiệp đã lâu lắm rồi.


Nơi chàng nhô đầu lên là một cái ao, chu vi tương đối nhỏ hơn mặt hồ bên ngoài.


Đây là khu chính của Bạch Thủy Cung, mặt hồ là bức bình phong, muốn vào Bạch Thủy Cung chỉ có thể qua thủy đạo dưới đáy hồ rồi lên đây.


Nhà cửa hẳn phải quanh ao, chứ khi nào nổi lềnh bềnh trên mặt nước.


Nhưng cho tới ao này rồi, Phương Bửu Ngọc vẫn chưa thấy nhà mà chỉ nghe tiếng người.


Theo hướng âm thanh phát ra, chàng nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt vời đang đứng nơi bậc thềm xây bằng đá cạnh ao.


Chung quanh khung cảnh rực rỡ sắc màu của các vật trân quý.


Trong ánh sáng ấy, nàng thiếu nữ hiển hiện trước mắt, lộng lẫy vô cùng. Chiếc áo nàng mặc mỏng manh như sương, đủ bảy màu sắc. Màu áo rạng ngời, nhan sắc nàng cũng ngời sáng.


Phương Bửu Ngọc cứ ngây ra, cũng không biết là cảnh với người phần nào đẹp hơn nữa. Có lẽ cả hai đều đẹp, bổ sung khuyết điểm cho nhau, khiến tất cả cùng rạng ngời hơn.


Là nói thế, nhưng nào chàng có thấy khuyết điểm nào?


Nhìn cảnh thì được, nhìn áo cũng được, nhưng Phương Bửu Ngọc không dám nhìn người.


Mà đã không nhìn người sao thấy được áo, bởi nhìn áo là thấy người, áo mỏng hơn khói chiều.


Mọi đường cong, mọi nét lượn tròn, tới cả những sợi lông mỏng mảnh nơi kín đáo nhất trên thân thể nàng chàng đều có thể thấy rõ ràng...


Làm sao chàng dám nhìn, nếu không muốn thần hồn bay tận đỉnh Vu Sơn vờn mây tìm bóng hình thần nữ. Chàng cúi gằm mặt xuống.


Thiếu nữ cười :


- Phương thiếu hiệp, có phải chàng thấy thiếp xấu xí khó coi lắm phải không?


Phương Bửu Ngọc vẫn không dám ngẩng đầu lên:


- Tại hạ nào có ý nghĩ đó.


Thiếu nữ lại cười:


- Vậy tại sao chàng lại không muốn nhìn thiếp?


Nàng đẹp, với vẻ đẹp đó, không ai biết thật sự nàng đang ở lứa tuổi nào. Hẳn ai cũng cho rằng nàng mới chỉ ngoài hai mươi tuổi. Nàng cười, nụ cười không ngây thơ. Một nụ cười của người từng trải, sắc sảo.


Phương Bửu Ngọc lại càng lúng túng hơn:


- Việc đó, việc đó...


Chàng làm thế nào diễn tả cho được ý của chàng. Thiếu nữ vẫn cười:


- Chàng cho là thiếp ăn mặc quá hở hang khiếm nhã chăng?


Nàng không đợi cho Phương Bửu Ngọc nói lời nào, vẫn nụ cười rạng rỡ, nàng tiếp:


- Chàng có biết tại sao con người phải mặc y phục chăng?


Phương Bửu Ngọc như lạc vào chốn mơ, chẳng còn chút tâm tư ở trần thế. Chàng trả lời hàm hồ:


- Người ta mặc y phục, là vì... là vì phải mặc y phục...


Thiếu nữ chặn lời:


- Nhưng nguyên nhân là vì sao? Việc gì cũng có nguyên nhân của nó chứ?


Phương Bửu Ngọc bâng quơ:


- Thì..mặc y phục để chống lạnh...


Thiếu nữ cười giòn:


- Nhưng ở đây không phải quá lạnh.


Quả vậy, vừa rồi trầm mình dưới nước chàng còn thấy lạnh, chứ lên bờ rồi chàng thấy ấm áp vô cùng. Chàng ấp úng :


- Mặc y phục để khỏi thẹn thùng...


Thiếu nữ lại nói :


- Tại sao lại phải thẹn, thân xác con người không phải ai cũng do cha mẹ sinh ra. Một sản phẩm qua nhiều gian khổ, sinh ra còn phải nuôi dưỡng tới hoàn thiện hoàn mỹ. Sản phẩm đó phơi bày trước mắt thế gian là sự hãnh diện của cha mẹ. Tại sao phải che giấu công trình kì diệu đó, tại sao không cho cha mẹ quyền được tự hào về sản phẩm họ bỏ bao công sức để hoàn thành? Càng đẹp càng nên phô bày. Không, chẳng có gì khiến chúng ta phải thẹn thùng cả, chỉ những kẻ lòng đầy ác niệm mới cho đó là điều đáng thẹn thùng nhơ bẩn. Đã là người trong võ lâm sao tư tưởng lại hẹp hòi làm vậy?


Phương Bửu Ngọc dặng hắng mấy tiếng liền, song không thốt nên lời. Thiếu nữ nói tiếp:


- Những kẻ không dám phô trương chân thật là những kẻ có ác niệm trong lòng, y phục là phương tiện giúp cho chúng che giấu những xấu xa của chúng mà thôi.


Phương Bửu Ngọc thấy mình đã mất quá nhiều thời gian cho những chuyện không đâu này, chàng gạt ngang:


- Cảm phiền cô nương đưa tại hạ vào gặp Cung chủ. Càng mau càng tốt.


Thiếu nữ lại cười:


- Điều đó không có gì khó khăn. Nhưng trước khi đưa chàng đi, thiếp muốn chàng trả lời một câu hỏi. Những điều thiếp nói vừa rồi có đúng hay không?


Phương Bửu Ngọc nóng lòng nói:


- Chừng như là không sai đâu, cô nương.


Nàng gật đầu:


- Nếu không sai xin chàng hãy cởi bỏ y phục ra. Chàng cởi bỏ y phục xong rồi thiếp sẽ đưa chàng đi gặp Cung chủ.


Phương Bửu Ngọc bình sinh không sợ trời không sợ đất. Song nghe nàng nói mà chàng suýt nhảy dựng lên, mặt mày tái xám, chân bước lui một bước.


Chàng đang đứng trên thềm ao. Bước tới thì không sao, chứ bước lui thì tất rơi xuống ao liền.


Một tiếng ùm vang lên, nước bắn tung toé.


Quần áo chàng chưa kịp khô đã lại ướt trở lại, thân mình chới với dưới ao. Chàng ngoi đầu lên, thấy hai thiếu nữ vẫn còn đó, chẳng biết từ đâu đã lại xuất hiện thêm hơn mười nàng nữa, cũng áo mỏng bày trọn thân hình như thế. Những tấm thân nóng bỏng quyến rũ. Tất cả đứng trên bậc thềm, lả lơi nhìn xuống.


Thiếu nữ khi nãy cười khanh khách:


- Trên mình Phương thiếu hiệp hẳn có tật thẹo gì xấu xí lắm nên mới sợ phải để thân trần e người ta thấy phải không?


Những nàng kia cũng cười theo, tiếng cười của các nàng trong trẻo êm tai vô cùng.


Trước khi tới Bạch Thủy Cung, Phương Bửu Ngọc đã suy nghĩ đắn đo sự lợi hại kỹ lắm rồi. Chàng đã tiện thể nghĩ rất nhiều phương cách để ứng phó với muôn ngàn nghịch cảnh bất ngờ, nhưng chàng không bao giờ có thể ngờ được mình lại rơi vào hoàn cảnh oái oăm như thế này.


Chẳng có gì là nguy hiểm, nhưng mà thật quá oái oăm. Con người trút xiêm y không thẹn thùng thì còn là con người nữa chăng, nhất là khi bây giờ, chàng phơi mình trước hằng mươi thiếu nữ cũng gần như trần trụi.


Phải làm sao đây?


Có cách nào để đối phó không?


Dĩ nhiên, nếu chàng là dâm tặc thì không nói làm gì. Một tên dâm tặc hẳn cho đây là ưu đãi trời cho, sẽ chẳng ngại ngùng cởi bỏ xiêm áo mà đùa giỡn với tiên nữ.


Một loạt những tiếng ùm ùm vang lên, những thiếu nữ đó đã nhảy xuống ao cả. Các nàng vỗ nước nhồi sóng lao tới Phương Bửu Ngọc.


Những tấm thân trắng nhễ nhại theo làn sóng bì bạch lướt tới.


Phương Bửu Ngọc hét to:


- Nếu các cô nương tới gần hơn, tại hạ sẽ quay trở lui ngay.


Chàng biết là câu nói đó chẳng thể làm gì thay đổi tình hình được.


Song lúc đó quá bối rối, chàng hét bừa. Chứ chàng nghĩ, khi nào các cô này chịu buông tha cho chàng đi? Cho dù có, chàng có thể đi được chăng?


Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Một giờ thăm nuôi

Một giờ thăm nuôi

Mọi chuyện không còn bình yên nữa khi mà một hôm, Tôi nhận được một giấy mời ra

25-06-2016
Me hài ola ngày 01-07-2016

Me hài ola ngày 01-07-2016

Những thứ muốn nói thì đôi khi cũng không nói ra được, me hài ola nó không chỉ đem

01-07-2016
Mess

Mess

"Có bao giờ bạn nghĩ, tin nhắn kéo ta lại gần nhau? Bởi vì vì ai đó TIN bạn, nên bạn

24-06-2016
Vá lại trái tim

Vá lại trái tim

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016