Insane
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 62 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 44 - Ngũ hành cung bí ẩn

↓↓

Giọng nàng thì cao, song nàng cố làm ra vẻ dịu hòa, duyên dáng, giọng nói thản nhiên, song ánh mắt thoáng hiện niềm kinh hãi.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tuy nhiên, niềm kinh hãi của nàng thiên về hiếu kỳ hơn là địch ý.


Bởi, Phương Bửu Ngọc đẹp trai.


Một thanh niên đẹp trai như chàng, bình sanh họ chưa từng thấy.


Phàm nam gặp nữ, hay nữ gặp nam, đối tượng đẹp thì bao giờ cảm tình cũng dễ phát sinh và phát sanh nhanh chóng.


Cả ba nàng nhìn chàng lom lom làm chàng ngựơng nghịu phần nào.


Chàng vòng tay, nghiêng mình đáp:


- Tại hạ...


Tiểu công chúa lạnh lùng chặn lời:


- Ngươi đến đây với tánh cách hoà hay chiến, bạn hay thù?


Phương Bửu Ngọc đỏ mặt.


Thiếu nữ mặt tròn trố mắt:


- Thù? Cái chi là thù?


Câu hỏi đó đương nhiên nàng hướng về Tiểu công chúa, nói với Tiểu công chúa, nàng dùng cái giọng hơi ngang một chút, trong khi nói, nàng chống nạnh hai tay nơi hông.


Nhưng Tiểu công chúa không quan tâm đến thái độ khiêu khích của thiếu nữ, nàng đang tức Phương Bửu Ngọc, cố làm sao phá cho được chàng, nàng mới hả dạ.


Nàng tiếp nối:


- Hắn là Phương Bửu Ngọc đó! Hắn đến đây tìm người lãnh đạo của các ngươi đó! Hắn đến để đòi lại một người đó!


Cả ba thiếu nữ thoáng biến sắc, cùng kêu lên một lượt:


- Phương Bửu Ngọc?


Cả ba cùng quay người lại một lượt, cùng quay chân chạy trở lại ngôi nhà.


Họ chạy nhanh nhưng nàng nào cũng cố quay đầu nhìn lại, họ nhìn cho rõ thiếu niên đẹp trai, họ nhìn cho rõ dịp này, họ sợ không còn dịp nào được thấy mặt chàng nữa.


Một thoáng sao, từ trong ngôi nhà có tiếng hét vang lên, kế đó có tiếng la hoảng.


Chừng như mọi người ở đó đang nhôn nhao, tán loạn.


Tiểu công chúa đẩy Phương Bửu Ngọc tới:


- Sao thừ người ra đó? Chưa chịu vào à?


Phương Bửu Ngọc không còn cách nào khác hơn là mạnh dạn bước tới.


Cái dáng bên ngoài của ngôi nhà xem ra rất trang nhã, song biết đâu bên trong chẳng có mai phục? Và mỗi tấc đất là một cạm bẫy chờ đón người lạ?


Đương nhiên, trong một khung cảnh như vậy phải có sát khí thâm trầm, và nơi nào có sát khí lại không làm cho con người khiếp sợ?


Phương Bửu Ngọc đã có nhận xét tế nhị về Vương Đại Nương, thì muốn vào trong nhà, chàng phải đề cao cảnh giác. Chàng giới bị chu đáo, tuyệt đối chẳng hề dám khinh địch.


Nhưng, Tiểu công chúa trái lại dửng dưng như thường, mường tượng nàng chẳng xem Vương Đại Nương ra cái quái chi.


Nàng ngang nhiên đi tới như về nhà của nàng.


Trong nhà, đèn rất lu, lu gần như bỏ hoang, bất quá có một vài đốm lửa nghĩa trang vậy thôi.


Nhưng, ngay sau khi ba thiếu nữ báo động, đèn trong nhà được đốt sáng, lên nhà có bao nhiêu ngọn đèn đều được đốt tất, số ánh sáng chiếu đến tận dòng suối.


Phương Bửu Ngọc đi trên cầu, có cái cảm tưởng như là mình đang vượt giải ngân hà trên nền trời đen thẳm.


Có tiếng của Vương Đại Nương vang lên.


Bà ta vừa cười vừa thốt:


- Qúy khách đến, thứ cho tiện thiếp bất hạnh mang tật nguyền, không ra ngoài nghênh tiếp! Xin vào cứ vào! Vào để cho tiện thiếp được cái vinh dự đãi trà!


Phương Bửu Ngọc trầm giọng:


- Phương Bửu Ngọc này xin tuân mạng!


Vương Đại Nương càng khách sáo, chàng càng đề phòng. Hơn một lần chàng chứng nghiệm thế nào là nụ cười có chứa đao bén, và nhất định là nếu không từ nay về sau, thì ít nhất lần này chàng không thể mắc mưa ai.


Cửa ngôi nhà mở rộng.


Nơi hai bên cửa có những chiếc đầu thò ra rồi thụt, thụt rồi thò, chừng như tất cả thiếu nữ trong nhà đều cố nhìn cho rõ chàng trai đẹp có tài cao, có nàng thập thò đến mấy lượt, và nàng nào không thò ra được lại kéo nhẹ những nàng tham nhìn, dành lấy chỗ.


Nhưng nào ai biết được, trong tay chúng có loại ám khí gì, lợi hại như thế nào?


Đứng gần bên còn không trông thấy loại ám khí nhỏ bé, thì đứng xa làm sao Phương Bửu Ngọc nhận ra?


Bỗng, như đợt khói nhẹ theo gió đùa, Phương Bửu Ngọc xẹt vào nhà.


Chàng vào sau khi đã vận chân khí quanh mình, phong bế các huyệt đạo.


Cho dù tất cả nhừng thiếu nữ, cho dù có thật sự cầm ám khí, đồng loạt một vung tay, vị tất làm gì thương tổn cho chàng nổi?


Không, chẳng nàng nào nhích động với địch ý rõ rệt.


Nơi mà chàng tường là có bóng dáng tử thần, nơi đó sao thanh bình an tịnh quá chừng.


Dưới ánh trăng của nhiều ngọn đèn, Vương Đại Nương tựa mình trên chiếc giường đặc biệt có nệm êm, lót gấm.


Mỗi thiếu nữ đều có cầm một vật trong tay.


Vật đó là một mảnh dưa hấu, có nàng ngoạm một vài miếng, có nàng còn để nguyên.


Trong khi chàng giới bị đến từng chân lông kẽ tóc, thì giờ đây chàng thấy một cảnh tượng như thế này, thật đáng buồn cười thay!


Chàng vòng tay điểm nụ cười vô nghĩa đáp:


- Hân hạnh quý chủ nhân không khước từ cuộc viếng thăm bất ngờ này!


Rồi chàng nghiêm giọng hỏi:


- Vương Đại Nương có nhận ra Phương Bửu Ngọc này chứ?


Vương Đại Nương cười tươi:


- Làm sao già quên được thiếu hiệp? Trừ Phương Bửu Ngọc ra, trên thế gian này tìm đâu ra một chàng thanh niên anh tuấn, khả ái như vậy?


Chủ nhân khen khách, bọn thiếu nữ cười khúc khích, không gian êm ấm vô cùng.


Vào đây với cái ý không hảo thuận lắm, vào rồi thấy ai cũng tươi vui niềm nở, ai ai cũng tò sự ngưỡng mộ chân thành, thì Phương Bửu Ngọc bắt đầu câu truyện ra sao đây?


Chàng còn phân vân, người đứng sau chàng cất tiếng:


- A! Vương Đại Nương! Bà mạnh giỏi chứ?


Vương Đại Nương cười vang:


- Ái chà! Tiểu công chúa! Già quên mất chào nàng! Lâu lắm rồi không thấy Tiểu công chúa, giờ gặp lại thì ra già gặp một tiên nữ giáng trần! Cô nương ngày nay đẹp quá, nếu Phương thiếu hiệp không hạ cố đến tìm già, thì chắc gì già được cái hân hạnh được đón tiếp cô nương tại ngôi nhà này!


Tiểu công chúa gắt nũng:


- Ai biết bà ở đây mà đến?


Vương Đại Nương vẫn với vẻ vui tươi, tiếp:


- Cô nương không biết à? Già không tin nổi, cô nương ơi! Chẳng lẽ Hỏa Cung Chủ không nói cho cô nương biết?


Tiểu công chúa mỉm cười:


- Chẳng có ai nói cho tôi biết cả! Cái chỗ ở của bà thần bí còn hơn động tiên, tôi không dám nói là động quỷ, bởi làm gì có động tiên trên thế gian, chỉ có động quỷ thôi!


Rồi nàng cao giọng hỏi:


- Thực ra nơi đây có chi thần bí, bà cho tôi biết được chăng?


Phương Bửu Ngọc sững sờ, thấp giọng:


- Cô nương quen bà ta?


Tiểu công chúa hừ một tiếng:


- Có khi nào ta nói là không quen bà ấy đâu?


Phương Bửu Ngọc giật mình, song cười tỉnh ngay:


- Phải! Phải! Đúng là cô nương chẳng hề nói!


Chàng thầm nghĩ trong mấy năm qua, Vương Đại Nương âm thầm làm một việc gì đó thần bí lắm, và qua cái việc đó, bà và Hỏa Ma Thần có kết cấu với nhau.


Bà vắng bóng trên giang hồ rất lâu, khi Hỏa Ma Thần xuất hiện, bà cũng xuất hiện trở lại luôn.


Hỏa Ma Thần chưa góp mặt giang hồ, song sự việc trên giang hồ, lão hiểu như lòng bàn tay.


Điều đó cũng chẳng lạ gì, bởi chính Vương Đại Nương tường thuật cho lão rõ mọi diễn tiến.


Nhưng Vương Đại Nương đã làm gì trong mấy năm nay?


Trong khi chàng mơ màng suy tư, thì Tiểu công chúa cười, Vương Đại Nương cười, bọn thiếu nữ cũng cười...


Bỗng Tiểu công chúa kêu lên:


- A! Vạn lão phu nhân đã ra kìa!


Vạn lão phu nhân chẳng rõ đã ra từ lúc nào, đang ngồi ủ rũ một góc.


Lý Danh Sanh đứng một bên, điểm một nụ cười có phần ngương ngạo, ngượng nghịu.


Phương Bửu Ngọc thở dài:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bên khung cửa sổ

Bên khung cửa sổ

Đôi khi, người ta hay chạy theo hạnh phúc xa xôi mà không biết rằng. Được sống và có

25-06-2016
Hoàng "tư bản"

Hoàng "tư bản"

(khotruyenhay.gq) "- Đánh cho chết cái con đĩ chó giựt chồng người ta đi. Mới nứt mắt

24-06-2016
Đi tìm ký ức

Đi tìm ký ức

Nhưng rồi thời gian có để ai sống mãi với tuổi thơ đâu, đứa nào cũng phải lớn,

26-06-2016
Bản năng đàn bà

Bản năng đàn bà

Trời nhập nhoạng tối, trên chiếc cup 82 cũ kỹ, chị ngồi sau ôm chặt đứa nhỏ bây

28-06-2016
Vết sẹo cuộc đời

Vết sẹo cuộc đời

Sẹo bên ngoài rách mấy rồi sẽ liền da thôi, nhưng sẹo trong lòng con người, tâm hồn

23-06-2016