Ring ring
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 2 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 44 - Ngũ hành cung bí ẩn

↓↓

Giá như nàng có nghiến đứt vành tai, Phương Bửu Ngọc cũng chẳng kêu la, trái lại càng khoan khoái.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


oOo Bảy năm xa cách.


Bảy năn trước, Phương Bửu Nhi chẳng biết mảy may vũ công.


Bảy năm sau, chàng trở thành kỳ vọng của toàn thể vũ lâm, chàng sẽ trở là đối thủ duy nhất của người áo trắng từ Đông Doanh đến.


Thì, bảy năm qua, Vương Đại Nương cũng phải tiến bộ, mọi người không tiến bộ, hoặc ít hoặc nhiều.


Riêng về Vương Đại Nương thì bà tiến bộ rất nhiều.


Ngày trước bà sử dụng đôi quảy mẫu tử, bây giờ thì bà sử dụng đôi kiếm uyên ương.


Quảy là mẫu tử, kiếm là uyên ương, hai loại vũ khí có lối đánh như nhau, song dùng uyên ương kiếm thì phần linh hoạt hiện rõ rệt hơn.


Nhìn vào trận đấu, Phương Bửu Ngọc nhận ra kiếm quang dần dần lấn át trượng ảnh, dần dần bao phủ trượng ảnh.


Thường thường, Vạn lão phu nhân vừa đánh vừa lấy ô mai rim đường mà ăn, bây giờ bà ta không còn thì giờ để ăn nữa.


Thường thường, bà vừa đánh vừa mắng đối phương, bây giờ, thay vì mắng, bà thở, thở mũi rồi thở luôn miệng.


Bọn thiếu nữ ở xa cũng như ở gần, cùng vỗ tay reo hò, cùng cười vang để trợ Oai Vương Đại Nương.


Có nàng bóc vỏ trái cây rồi lấy cả vỏ và hạt quăng vào mình Vạn lão phu nhân.


Có nàng lại ứng khẩu đọc câu vè, câu thơ chế nhạo Vạn lão phu nhân.


Lại có nàng lại to tiếng mắng chửi để khích nộ mụ ta, đó cũng là một thủ đoạn tiếp trợ người trong cuộc, một cách gián tiếp, vì đối phương sôi giận phải rối loạn.


Chúng vỗ tay, chúng cười, chúng mắng, đọc vè, đọc thơ, tất cả những trò đó không làm gì hại đến thể xác Vạn lão phu nhân song ảnh hưởng rất nặng đến tâm thần mụ ta. Và cuối cùng thì mụ sôi giận tưởng chừng có thể điên lên được.


Phương Bửu Ngọc buồn cười quá, nghĩ rằng phen này Vạn lão phu nhân gặp phải kẻ tử đối đầu rồi.


Vạn lão phu nhân càng đánh càng tỏ ra khẩn cấp, càng khẩn cấp càng loạn đấu pháp, một lúc lâu bà ta cao giọng mắng:


- Mụ già thúi! Mụ già tàn phế dơ dáy kia! Ta có giết cha giết mẹ ngươi đâu, ta có cướp chồng ngươi đâu, ta có cừu oán gì với ngươi, mà ngươi lại toan thí mạng với ta?


Vương Đại Nương lạnh lùng:


- Ai thí mạng với ngươi? Ta chỉ muốn giết ngươi thôi! Ta giết ngươi chứ ta có liều mạng với ngươi đâu? Ngươi có tài ba gì mà dám nói câu đó?


Vạn lão phu nhân hừ một tiếng:


- Ngươi biết ta là ai chăng?


Vương Đại Nương cũng hừ một tiếng:


- Nếu không biết ngươi là ai thì tại sao ta lại muốn giết ngươi?


Vạn lão phu nhân cười lạnh:


- Ngươi đã nhận ra ta là ai, thì ta hỏi ngươi, thế ta có cừu oán gì với ngươi mà ngươi muốn lấy mạng ta?


Vương Đại Nương cười hăng hắc:


- Ngươi thử đoán xem?


Bà ta hư cả đôi chân, năm xưa dùng hai chiếc quảy, một mẫu một tử luân lưu cho mình, lúc đánh thì chiếc này hỗ trợ chiếc kia, bởi tàn tật như vậy, bà luyện một thân pháp biến ảo phi thường, thoắt ẩn thoát hiện, khiến đối phương khó lòng phòng bị bà ta từ hướng nào tấn công tới, công rồi lại lui về hướng nào.


Ngày nay bà dùng đôi kiếm uyên ương, không rõ nhẹ hơn đôi quảy năm xưa bao nhiêu, song thân pháp thì biến ảo hơn gấp nhiều lần, lại nguỵ dị gấp mấy lần.


Vạn lão phu nhân cố gợi chuyện để phân tâm Vương Đại Nương, rồi tìm sơ hở mà công vào hoặc ít nhất cũng có thể đào tẩu.


Ngờ đâu cái tâm của đối phương chưa phân hóa mà tinh thần đã rối loạn rồi.


Vương Đại Nương cũng già thủ đoạn lắm, bảo bà ta suy đoán thử xem có khác nào bảo bà ta ngửa cổ chịu chết.


Bởi trong lúc ác đấu, bao nhiêu tâm trí để nhận định đấu pháp của đối phương, tập trung như vậy lắm khi còn không nhận định được gì.


Bây giờ bảo bà ta dùng tâm trí cho việc hoàn toàn không liên quan đến trận đấu, thế thì còn làm sao xuất thủ được?


Vạn lão phu nhân có lẽ đã biết mình mắc mưu lại càng tức tối hét to:


- Ta không đoán nổi... ta không đoán nổi!


X Tiểu công chúa hỏi:


- Thực sự Vương Đại Nương có thù oán gì với Vạn lão phu nhân, ngươi biết không?


Chừng như nàng cũng biết cái lỗi của nàng nên muốn dàn giải cho Phương Bửu Ngọc đừng hận.


Do đó nàng mới hỏi một câu hỏi để gợi chuyện, cho phôi pha căng thẳng.


Phương Bửu Ngọc cười thầm, trầm ngâm một chút rồi đáp:


- Có thể sự việc bắt nguồn từ Vạn Đại Hiệp.


Tiểu công chúa tiếp:


- Luận về tài nghệ của Vương Đại Nương, ta thấy có nhiều dịp đánh chết Vạn lão phu nhân được lắm, nhưng bà ta lại cứ trì hoãn mãi, bà ta bỏ lỡ mấy dịp rồi, lạ thật, tại sao bà ta lại làm thế?


Phương Bửu Ngọc mìm cười:


- Bà ta muốn bắt sống chứ không muốn đánh chết!


Tiểu công chúa gật đầu:


- Đúng! Bắt sống bà ta để dụ dẫn Vạn Tử Lương, tuy nhiên...


Bỗng Vạn lão phu nhân thét lên một tiếng kinh khủng, bà ta hứng một nhát kiếm nơi đầu vai tả, máu chảy đỏ ngời.


Máu chảy nhiều, song bà ta dồi dào khí lực nên thừa máu chứ vết thương đó không nặng lắm.


Vạn lão phu nhân nhìn thấy máu của bà ta chảy ra nhiều quá, biến sắc mặt liền.


Thân hình nhũn lại, một tiếng keng vang lên, bà buông chiếc trượng xuống đất.


Từ lâu, bà chỉ nhìn thấy máu người, chưa từng nhìn thấy máu bà.


Bây giờ thấy máu của mình, thấy lần đầu tiên, bà hoảng sợ.


Phương Bửu Ngọc lại buồn cười một phen nữa.


Tiểu công chúa thốt:


- Luận về con người tham sống sợ chết thì chắc là chẳng có ai sánh bằng bà ta.


Vương Đại Nương cũng giật mình trước thay đổi quái dị của Vạn lão phu nhân, song bà ta vẫn tấn công liên tục, đều đều, không nơi châm thủ pháp.


Trong thoáng mắt, nhân lúc Vạn lão phu nhân kinh hoảng vì máu của mình lùi lại, Vương Đại Nương phóng luôn ba mũi kiếm, cả ba đều trúng vào vai Vạn lão phu nhân. Nơi mũi kiếm đâm vào là huyệt đạo khá trong yếu.


Vạn lão phu nhân mắng:


- Mụ già thúi!


Chỉ mắng được ba tiếng, Vạn lão phu nhân ngã nhào.


Ngưng mắng để ngã, ngã rồi bà ta lại mắng tiếp, mắng to giọng, mắng gấp giọng, mắng nặng hơn.


Luận về tài năng tất phải nhận Vạn lão phu nhân là tay vô địch.


Vương Đại Nương vụt tung mình bay lên không rồi đáp lại chỗ ngồi, được chế tạo riêng biêt cho tình trạng tàn phế của bà, dĩ nhiên chỗ ngồi đó phải mềm phải ổn.


Bà đáp xuống rồi, một thiếu nữ mang chăn lông đắp ngang chân bà.


Hai thiếu nữ vừa nâng cái bàn ngồi của bà lên, vừa hỏi:


- Cái khối thịt kia có nên băm vằm cho nó nát như cám chăng?


Vương Đại Nương đáp:


- Không cần vội! Trở về trước rồi hãy tính sau!


Bỗng có tiếng người cười hì hì.


Tiếng cười dứt, người đó bước tới cục trường.


Người đó là Lý Danh Sanh. Phương Bửu Ngọc sững sờ không tưởng là hắn xuất hiện đột ngột như vậy.


Xuất hiện trong lúc này nghĩa là làm sao?


Nếu hắn ước hẹn với Vạn lão phu nhân thì làm sao hắn dám chường mặt khi Vương Đại Nương còn đó? Hơn nữa Vương Đại Nương là kẻ thắng trận!


Xuất hiện như vậy là hắn về bè với Vương Đại Nương sao?


Khó hiểu, khó hiểu vô cùng!


Nhưng Vạn lão phu nhân vừa nhìn thấy hắn thì kinh ngạc kêu lên:


- Ngươi... thì ngươi ra là đồng đảng của mụ tàn phế thúi kia!


Lý Danh Sanh cười hì hì:


- Bà đừng hiểu lầm tại hạ đồng đảng với ai, bà nên biết là việc bà nhờ tại hạ, tại hạ đã làm rồi, bà còn oán hận gì tại hạ nữa chứ?


Phương Bửu Ngọc hết sức lạ kỳ, sự việc hồ đồ quá, chàng không sao hiểu nổi.


Trong khi đó, bọn tiếu nữ vừa cười vừa chạy tới, có mấy nàng khiêng Vạn lão phu nhân,còn mấy nàng khác thì đi bên cạnh Lý Danh Sanh tỏ vẻ thân mật vô cùng.


Một nàng hỏi:


- Ngươi có gặp Phương Bửu Ngọc chứ?


Lý Danh Sanh đáp:


- Đương nhiên là có!


Cô nàng cười vang rồi hỏi tiếp:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Người mẹ yếu đuối

Người mẹ yếu đuối

- Có phải mẹ qua laị với ông Thành bấy lâu nay đúng không, con ghét mẹ? *** Là con

23-06-2016
Vợ và bão

Vợ và bão

 Viết cho N và những điều bất khả của tình yêu. *** Nhà tôi và vợ cùng thành phố.

27-06-2016
Trẻ con và người lớn

Trẻ con và người lớn

Mà sao người lớn không được ngoan như vậy? *** Nắng nóng. Không khí mặn chát. Những

29-06-2016
Viết về mẹ!!!

Viết về mẹ!!!

Viết về mẹ... đó là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến, cũng như chưa bao giờ thích

24-06-2016
15 giờ

15 giờ

Chiều đó mưa. Và tôi biết Sora vẫn còn trinh. Nhưng, tôi vẫn không hôn cô

28-06-2016
Ngược lại với yêu

Ngược lại với yêu

Một giáo sư đang giảng về "tiểu thuyết" ở một lớp học của các nhà văn trẻ, giáo

01-07-2016