- Tại hạ biết rồi!
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tiểu công chúa cau mày:
- Ngươi biết cái chi?
Phương Bửu Ngọc đáp:
- Trong ngôi nhà cỏ nơi rừng dâu, hẳn là thuộc hạ của Vương Đại Nương cư trú, cho nên Hỏa Ma Thần ước hội chúng ta tại ngôi nhà đó...
cô nương nghĩ có đúng vậy chăng?
Vương Đại Nương mỉm cười đáp chận công chúa:
- Đúng vậy! Chẳng những ngôi nhà đó là của già, mà luôn cả ngôi rừng dâu cũng của già. Thiếu hiệp biết không, bọn thiếu nữ rỗi rảnh sanh buồn, nên mượn công việc trồng dâu nuôi tằm giải khuây.
Phương Bửu Ngọc gật gù:
- Và cái lão hộ lưu nào đó do Lý Danh Sanh nêu ra cũng chỉ là con người giả tạo...Hắn chẳng thấy chi cả, những gì hắn nói toàn là sự bịa đặt, chỉ có trong tưởng tượng của hắn thôi.
Lý Danh Sanh cười khổ:
- Chẳng phải tại hạ thực ý cố tình lừa thiếu hiệp, mà chỉ vì Vương...
Vương Đại Nương chận liền:
- Biến cố phát sanh trong rừng dâu, già chẳng biết mảy may, nhưng khi thiếu hiệp và Tiểu công chúa đến nơi, thì già trông thấy. Già sợ hai vị chẳng biết nơi đây, mà đến đây để tìm già, cho nên già nhờ Lý Danh Sanh làm hướng đạo hoặc thông tri sự tình cho thiếu hiệp hiểu. Khi môn hạ Hỏa Ma Thần đến mượn nhà, thì già có mấy tấm thiệp ghi địa danh Đại Danh Phủ.
Lý Danh Sanh thốt:
- Tuy nhiên, những gì tại hạ nói, chẳng phải hoàn toàn do tại hạ bịa đặt. Tại hạ không thấy họ động thủ, song Thiết Kim Đao thấy rõ.
Phương Bửu Ngọc trầm giọng:
- Rồi hắn thuật lại cho các hạ nghe?
Lý Danh Sanh gật đầu:
- Do đó, tại hạ tin chắc thế nào thiếu hiệp cũng đến.
Phương Bửu Ngọc lại hỏi:
- Các hạ có thật sự là bằng hữu của Thiết Kim Đao chăng?
Lý Danh Sanh mỉm cười:
- Nào chỉ là bằng hữu thôi đâu! Tại hạ và hắn ngày trước là bạn đồng môn, tại hạ còn là sư huynh của hắn, chỉ... tại hạ lười học tập...
thành ra...
Hắn không cần nói nữa, người nghe cũng hiểu hắn nói gì.
Phương Bửu Ngọc thở dài:
- Trên đời đâu có những tấu xảo kỳ lạ như thế này? Thật tình tại hạ chịu thôi! Dù có giàu tưởng tượng đến đâu cũng không suy đoán nổi.
Lý Danh Sanh thốt:
- Những sự tấu xảo trên đời nào phải hiếm có! Khi nào thiếu hiệp bằng tuổi tại hạ bây giờ, tự nhiên rồi thiếu hiệp sẽ biết. Giả như cái việc tại hạ vừa ló đầu ra là gặp ngay Vạn lão phu nhân!
Phương Bửu Ngọc tiếp:
- Vạn lão phu nhân nhận ra các hạ dễ dàng. Bà ấy không muốn cho tại hạ đến Bạch Thủy Cung, cho nên bà uy hiếp các hạ, gặp tại hạ bịa chuyện lừa dối tại hạ, bà ta sơ xuất lại không biết được các hạ là bằng hữu của Vương Đại Nương.
Chàng không đợi ai tiếp lời, nhìn thoáng qua Tiểu công chúa rồi tiếp luôn:
- Tất cả sự việc vừa diễn ra, cô nương hiểu rõ! Cô nương lại giả vờ mù mờ, để hí lộng tại hạ, biến tại hạ thành một ngốc tử...
Tiểu công chúa trầm lặng một lúc lâu, đoạn gằn từng tiếng:
- Phải! Ta biết mọi việc! Ta biết trước! Ta cố ý lừa ngươi! Ta chỉ muốn biến ngươi thành một ngốc tử!
Bỗng nàng đứng lên, bước ra cửa, đôi vai của nàng rung rung.
Phương Bửu Ngọc cười lạnh:
- Cô nương đã cố tình lừa gạt tại hạ,ï thì hà tất...
Vương Đại Nương cất tiếng:
- Nàng không lừa thiếu hiệp đâu! Đừng buộc tội oan cho nàng!
Phương Bửu Ngọc giật mình:
- Tại hạ buộc tội oan cho nàng?
Vương Đại Nương tiếp:
- Nàng chẳng biết việc chi cả! Nàng chẳng biết mảy may sự tình!
Nàng không biết già ở tại đây, nàng cũng không biết Lý Danh Sanh hiệp tác với già! Do đó nàng không hiểu được Lý Danh Sanh nói thật hay bịa.
Phương Bửu Ngọc hoang mang:
- Thế...tại hạ đoán sai?
Vạn lão phu nhân vụt thốt:
- Ngươi sai! Hoàn toàn sai! Chẳng những ngươi nói oan cho nàng mà ngươi còn nói oan luôn cho già! Ngươi là ngốc tử, một tiểu ngốc tử!
Ngươi cho rằng ngươi hiểu hết mọi chuyện nhưng thực ra ngươi chẳng hiểu được bao nhiêu! Bất quá ngươi tự cho rằng ngươi là kẻ thông minh, chứ thiên hạ vị tất cho ngươi là kẻ thông minh?
Phương Bửu Ngọc cau mày:
- Tại hạ nói oan cho bà điều chi?
Vạn lão phu nhân hừ một tiếng:
- Ngươi có biết vì sao già đến nơi này chăng? Tấu xảo như ngươi?
Nói cho ngươi hiểu, ta theo dấu một người, thành ra lạc bước đến đây!
Phương Bửu Ngọc trố mắt:
- Ai? Bà theo dõi ai?
Vạn lão phu nhân gằn giọng:
- Người đó, ngươi chẳng biết đâu! Già theo dõi hắn từ Thái Sơn đến đây, dọc đường, hắn làm gì già đều biết rõ!
Phương Bửu Ngọc sững sờ:
- Việc đó thì...
Vương Đại Nương cười lớn:
- Dễ! Rất dễ! Bà có những thức ăn cho ngươi, tùy ngươi chọn!
Không đợi cho Vương Đại Nương ra lệnh cho các thiếu nữ mang thức ăn đến, Phương Bửu Ngọc bước lại bàn, lấy dưa, trái cây đưa cho Vạn lão phu nhân.
Vạn lão phu nhân lại đòi:
- Già khát quá!
Phương Bửu Ngọc lại rót trà cho bà.
Các thiếu nữ cười khúc khích.
Vương Đại Nương cũng cười:
- Được Phương thiếu hiệp hầu ăn uống, kể ra ngươi cũng tốt phúc đấy!
Phương Bửu Ngọc mỉm cười:
- Bây giờ, bà có đủ sức lực nói chưa?
Vạn lão phu nhân ăn xong, uống xong, từ từ thốt:
- Già theo dõi các lão quỷ Thiết Nhiệm, Như Ý!
Phương Bửu Ngọc giật mình, Vương Đại Nương biến sắc.
Tiểu công chúa cũng kinh hãi phi thường. Nàng quay nhanh đầu lại, kêu lên:
- Thì ra là họ!
Vạn lão phu nhân tiếp:
- Sau khi đại hội Thái Sơn giải tán, già len lỏi vào Vạn Trúc Sơn Trang, nhưng lúc già đến nơi thì ngươi đã khởi hành rồi. Đương nhiên già thất vọng, ngờ đâu...
Phương Bửu Ngọc chú ý:
- Rồi sao nữa?
Vạn lão phu nhân tiếp:
- Già phát giác ra bọn Thiết Nhiệm, Như Ý ngầm điều động đệ tử của họ, chẳng hiểu họ định làm gì...
Phương Bửu Ngọc hỏi gấp:
- Sau đó?...
Chương trước | Chương sau