Polaroid
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 150 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 43 - Mỹ nhân tâm

↓↓

hắn không thể kham nổi một cuộc sống bạc nhươc như hắn khoa trương, cái việc hắn ly khai giang hồ, cam chịu sống ở một khu rừng tịch mịch, cái điểm đó tại hạ chẳng tin được...

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tiểu công chúa điềm nhiên:


- Ngươi nói thứ nhất, hẳn phải có thứ hai thứ ba?


Phương Bửu Ngọc gật đầu, rồi chàng tiếp:


- Thứ hai:


con người như Thiết Kim Đao làm gì lại đi kết giao với hắn, mà hắn cho rằng Thiết Kim Đao là bằng hữu của hắn, lại là lão bằng hữu. Cho nên nghe hắn nói là nể tình một lão bằng hữu, nên hắn đưa người đến gặp chúng ta là tại hạ đã hoài nghi rồi.


Tiểu công chúa vẫn thản nhiên:


- Thứ ba...?


Phương Bửu Ngọc mỉm cười:


- Có một, có hai phải có ba. Nhất quá tam mà! Tuy vậy, trong trường hợp này, có hai cũng đủ lắm rồi, cần gì đến ba?


Tiểu công chúa gật đầu, tiếp:


- Cũng được, bây giờ ta hỏi ngươi, hắn nói ngoa hẳn phải có mục đích gì? Tại sao hắn dấu chân tướng sự việc, hắn nói như vậy có ích gì cho hắn? Việc của người mà mình dấu trước hết có lợi cho người, hắn làm lợi cho người, hắn có lợi gì riêng cho hắn?


Phương Bửu Ngọc cười khổ:


- Điều đó... tại hạ chịu thôi, không đoán nổi!


Tiểu công chúa cười lạnh:


- Ngươi thường tự hào là thông minh, thế ra ngươi thông minh cũng có lúc chẳng hiểu gì cả!


Phương Bửu Ngọc cau mày:


- Tại hạ không biết, còn cô nương? Cô nương biết được à?


Tiểu công chúa không đáp câu hỏi chỉ buông gọn:


- Ta không tự hào ta thông minh, chẳng ai cho ta là thông minh, ta khác ngươi!


Phương Bửu Ngọc hừ một tiếng:


- Bỏ qua hai tiếng thông minh ấy đi! Bây giờ tại hạ xin hỏi, cô nương muốn xử trí hắn như thế nào đây?


Tiểu công chúa chớp mắt:


- Ngươi muốn xử trí hắn làm sao?


Phương Bửu Ngọc thầm nghĩ:


- Sao ta lại không biết ý ngươi! Ngươi định bụng tha hắn rồi âm thầm theo hắn!


Nhưng, chàng mỉm cười đáp:


- Tại hạ không đoán nổi ý tứ của cô nương!


Tiểu công chúa thốt:


- Ta muốn phóng thích hắn, rồi âm thầm theo dõi hắn xem hắn đi về đâu. Xem hắn có mục đích gì lại cố giấu sự thât với chúng ta?


Phương Bửu Ngọc vỗ tay:


- Hay quá! Hay quá! Tại hạ thật tình không nghĩ ra phương pháp tuyệt diệu như vậy nổi!


Tiểu công chúa mỉm cười.


Lần thứ nhất nàng hân hoan vô cùng.


Phải chứ, ít nhất cũng phải có một lần, nàng sáng suốt hơn Phương Bửu Ngọc chứ?


Chẳng lẽ nàng kém chàng, kém luôn luôn kém ở mọi phương diện hay sao?


Thương hại cho nàng quá, sao nàng mãi đấu trí với Phương Bửu Ngọc thế?


Nàng cười hì hì tiếp:


- Ta là kẻ ngốc, lắm lúc kẻ ngốc cũng có ý kiếm hay. Ngươi là bậc thông minh, lắm lúc bậc thông minh cũng ngán kẻ ngốc!


Phương Bửu Ngọc nhìn nàng cười nhẹ, chàng cười nghe quái dị vô cùng.


Tiểu công chúa sừng sộ:


- Ngươi cười gì?


Phương Bửu Ngọc điềm nhiên:


- Giọng cười của tại hạ kỳ quái là vì con người của cô kỳ quái quá!


Tiểu công chúa trừng mắt:


- Ta có chi kỳ quái?


Phương Bửu Ngọc đáp:


- Trước mặt người ngoài có lúc cô nương tỏ ra rất thân thiện với tại hạ, nhưng khi người ngoài đó đi mất rồi thì cô nương lại sừng sộ, gắt gỏng, chỉ trích, mỉa mai, tại hạ không chịu nổi.


Tiểu công chúa chỉ hừ một tiếng:


- Ta cao hứng thế nào thì làm thế ấy, tùy hứng của ta, hoặc ta buông tha ngươi, hoặc ta đuổi theo ngươi, có thế thôi, chẳng có gì đáng cho là kỳ quái!


Phương Bửu Ngọc vẫn cười:


- Còn nữa cô nương ạ! Giữa chúng ta là một cuộc so trí liên tục, chúng ta luôn luôn đấu tranh với nhau, chúng ta luôn phục vụ cho tự ái của nhau. Nhưng nếu cần đối phó với ai khác thì lập tức cô nương đứng sau tại hạ liền, sẵn sàng tiếp trợ tại hạ về mọi mặt!


Tiểu công chúa dậm chân:


- Ta hiệp tác với ngươi? Hừ! Đừng nuôi mộng!


Bỗng, nàng quay mình thoắt đi như muốn đi xa gấp gấp.


X Ngưu Thiết Oa trợn tròn đôi mắt, to như hai chiếc lục lạc, gã nhìn trừng trừng Lý Danh Sanh không chớp.


Lý Danh Sanh mỉm cười bắt chuyện:


- Mấy năm không gặp nhau, bây giờ tại hạ nhận ra ngươi đã lớn, lớn quá rồi đó!


Ngưu Thiết Oa điềm nhiên:


- Có khi nào ta thấp nhỏ đâu? Trước, ta cũng cao lớn như thường!


Lý Danh Sanh tiếp:


- Trước, ngươi có tâm địa rất tốt!


Ngưu Thiết Oa điềm nhiên:


- Bây giờ, dù tâm địa ta có tốt hơn, ta cũng chẳng phóng thích ngươi!


Lý Danh Sanh giật mình.


Hắn không cười nổi nữa. Hắn biết là mình thổi kèn bên cạnh tai trâu, điệu kèn có huyền dịêu cũng chẳng ảnh hưởng gì.


Một lúc lâu bỗng hắn lấy tay vỗ bụng bình bịch, rồi hắn há rộng miệng kêu lên:


- Trời ơi! Đau bụng quá! Đau suýt...


Ngưu Thiết Oa cười khì khì:


- Kẻ nào lừa ta, ta còn có thể mắc mưu, chứ như ngươi, hà hà! Đại ca ta chưa trở lại đây, thì ngươi đừng hòng giở trò gì! Chỉ cần ngươi làm một cử động nhỏ thôi ta cũng đập vỡ sọ ngươi liền!


Lý Danh Sanh thực sự đâu có đau bụng.


Hắn nhìn lom khom Ngưu Thiết Oa một lúc lâu, hắn thở dài:


- Mấy năm không gặp nhau! Bây giờ ngươi biến đổi rất nhiều! Bây giờ ngươi thông minh hơn ngày trước nhiều!


Một người cười nhẹ, đáp thay Ngưu Thiết Oa:


- Hắn không thông minh đâu, dù là một điểm nhỏ! Hắn là ngốc tử, nhưng ngươi phải biết, ngốc tử chẳng phải là con người dễ bị lừa, bởi càng thông minh càng dễ bị lừa, chỉ có ngốc tử chẳng hề tin ai nên không dễ bị lừa!


Người phát ra câu nói là Tiểu công chúa.


Câu nói vừa buông dứt, nàng đã đến nơi.


Nàng chạy đi, rời biệt Phương Bửu Ngọc, không phải để đi đâu cả mà để trở lại nơi này.


Nàng đảo mắt nhìn quanh xem có việc gì khác lạ xảy ra trong lúc nàng và Phương Bửu Ngọc vắng mặt, đoạn mỉm cười tiếp:


- Người thông minh, lòng lo nghĩ quá nhiều thành đa nghi, mắt muốn nhìn tất cả thành hoang mang, do đó tâm tư không vững chắc dễ bị dao động, nếu nghe được chuyện gì hữu lý là người thông minh dễ bị dao động tâm thần ngay. Còn kẻ ngu ngốc chẳng cần nhìn ra xa, chẳng cần nghe nhiều việc, do đó chẳng cần tìm hiểu ngoài những cái gì ngu ngốc cho dễ hiểu. Huống chi kẻ ngu ngốc đã đinh ninh là ngươi sắp lừa hắn, hắn đã lập sẵn sàng rào ngăn chặn, dù ngươi có làm gì cũng chẳng làm dao động nổi kẻ ngu ngốc. Ngươi lừa dĩ nhiên là không mong gì thành công rồi, mà ngươi nói thật hắn cũng chẳng nghe. Hắn không nghe thì làm sao hắn tin?


Lý Danh Sanh thở dài:


- Cô nương nói phải, thật ra tại hạ chỉ nói những lời chân thật, tại hạ chẳng nói một lời sai ngoa. Vậy mà hắn vẫn không tin! Cô nương nghĩ, có tức chết cho tại hạ không?


Tiểu công chúa bước tới, vỗ lên vai hắn, cười nhẹ, tiếp:


- Chẳng có quan hệ gì cả! Ngươi nói lời chân thật, hắn không tin, ta tin! Hắn không tin, ngươi chẳng thiệt thòi gì, ta tin ngươi lại có lợi hơn...


Lý Danh Sanh cả mừng:


- Cô nương.. cô nương và Phương thiếu hiệp bằng lòng phóng thích tại hạ?


Tiểu công chúa gật đầu:


- Đúng đó! Ngươi muốn đi cứ đi!


Lý Danh Sanh vụt đứng lên, chớp mắt:


- Tại hạ...tại hạ đi được chứ hở cô nương?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Người mẹ điên

Người mẹ điên

Ðây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó

28-06-2016
Vòng tròn tình yêu

Vòng tròn tình yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Cho đi và nhận lại

Cho đi và nhận lại

Thật bất hạnh cho ai cả cuộc đời chỉ biết giữ cho riêng mình. *** Con người bản

24-06-2016
Cầu tử

Cầu tử

Cứ tin đi rồi hạnh phúc sẽ mỉm cười. :) *** 1. Tôi đang muốn viết một câu

25-06-2016
Những cánh én trở về

Những cánh én trở về

Từng cánh én phiêu du trên nền trời bầu thu không, hòa mình vào làn gió nhẹ chao lượn

24-06-2016