Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 64 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 43 - Mỹ nhân tâm

↓↓

chạy đi, chạy càng xa càng tốt, tuyệt đối không nên trở lại. Một người căn dặn:

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


sự việc ngày nay, ngươi thấy gì, nghe gì, phải giữ bí mật tuyệt đối giữ bí mật xem như chẳng nghe thấy gì cả, từ nay không nên đề cập với bất kỳ ai nhé! Tại hạ mừng quá, mừng đến nỗi quên cả cảm tạ, phóng chân chạy liền.


Tiểu công chúa thốt:


- Cái số của ngươi còn dài đấy!


Ngưu Thiết Oa nói:


- Ngươi đã chạy đi sao còn trở lại?


Lý Danh Sanh ấp úng:


- Tại hạ...tại hạ...thì tại... hạ... trở lại xem...


Tiểu công chúa hừ một tiếng:


- Hay cho tên gian hoạt như hồ ly. Ngươi định nói ngoa đấy phải không? Ngươi quay trở lại để nhìn thôi à? Hừ! Chẳng phải ngươi đưa đường cho Thiết Kim Đao đến đây à? Nếu ngươi không đưa đường thì hắn làm sao biết được Phương Bửu Ngọc có mặt ở đây mà tìm?


Lý Danh Sanh sửng sốt, há hốc mồm, lưỡi cứng lại, lâu lắm hắn mới lấy lại bình tĩnh, hắn thở dài lẩm nhẩm:


- Chẳng việc gì tại hạ giấu cô nương đựơc! Chẳn ai giấu cô nương được việc chi cả!


Tiểu công chúa hừ một tiếng:


- Đó là lẽ dĩ nhiên, ngươi còn phải nói?


Lý Danh Sanh tiếp:


- Tại hạ chạy chết, chạy không cần nhận định phương hướng, bởi còn thì giờ đâu mà nhận định phương hướng! Cốt làm sao càng xa nơi đó là được rồi, xa càng sớm càng hay! Tại hạ chạy không nhìn trước mặt, bất thình lình chạm mặt một người. Thì ra chẳng phải tại hạ vô tình chạm người đó mà là người đó cố ý chặn tại hạ lại.


Tiểu công chúa mỉm cười:


- Thật là tấu xảo! Tấu xảo tuyệt diệu!


Lý Danh Sanh thở dài:


- Tấu xảo hay không tấu xảo, tại hạ chẳng hề nghĩ đến, có điều thấy người đó vận y phục đen, tại hạ hoảng kinh rồi. Tại hạ định quay người chuyển hướng tiếp tuc chạy, người đó chụp tại hạ, giữ lại hỏi. Y hỏi:


đêm hôm nơi rừng vắng, ngươi làm gì chạy chết như vậy? Tại hạ níu lưỡi nói mãi chẳng được tiếng nào rõ ràng. Bỗng người đó kêu lên:


thì ra ngươi!


Tiểu công chúa trố mắt:


- Thiết Kim Đao nhận ra ngươi?


Lý Danh Sanh gật đầu:


- Tại hạ và y quen nhau hai mươi năm trước.


Tiểu công chúa à lên một tiếng:


- Các ngươi là lão bằng hữu!


Lý Danh Sanh tiếp:


- Nhận ra hắn là bạn cũ, tại hạ thở phào, nhẹ nhõm người. Tại hạ hỏi hắn đến đây làm gì, y nói là theo dõi Phương Bửu Ngọc suốt lộ trình dài nhưng đến vùng phụ cận, Phương Bửu Ngọc bỗng nhiên mất hút.


Phương Bửu Ngọc hỏi:


- Rồi các hạ đưa hắn đến đây?


Lý Danh Sanh đáp:


- Tại hạ nghĩ, hắn đến tìm các hạ, các hạ cũng chẳng có ý bại hoại gì đó, cho nên nể tình bằng hữu, tại hạ đưa hắn đến đây. Nào ngờ đến đây rồi, hắn không cho tại hạ ra mặt, mà lại bắt tại hạ nấp mình sau một thân cây chờ y. Tại hạ cũng vui lòng làm theo ý muốn của y. chừng thấy y và các hạ động thủ, tại hạ hết sức kinh hoàng, sau đó thấy các hạ giết y, tại hạ lại càng sợ hãi, không còn dám xuất đầu lộ diện nữa.


Khổ thay tại hạ chưa kịp chạy đi thì các hạ phát hiện ra tại hạ.


Tiểu công chúa hừ một tiếng:


- Ngươi thấy đó, sự việc nào có liên quan gì đến ngươi đâu! Thế tại sao ngay từ đầu ngươi chẳng chịu nói thật đi?


Lý Danh Sanh thở dài:


- Tại hạ đã thoát ly giang hồ từ lâu, không muốn dính dấp đến bất cứ việc gì của ai cả. Cô nương phải biết những điều thị phi ân oán trên giang hồ, một khi vướng phải rồi thì vĩnh viễn chẳng cởi mở ra được, và oan nghiệt sẽ truyền đời truyền kiếp. Ly khai giang hồ là cái may vô tưởng, còn ai muốn quay trở lại cái luẩn quẩn đó nữa? Cơm ngày hai bữa, ngủ đêm năm canh là ước nguyện của tại hạ, miễn sao chuỗi ngày còn lại mãi mãi được an nhàn.


Nói như thế là hắn giải thích sự im lặng của hắn.


Bởi cái miệng kiện cái thân con người, ham nói thì luôn luôn gặp cái họa bất kỳ. Hắn không chịu nói gì là do cái chủ trương đó.


Phương Bửu Ngọc trầm ngâm một lúc lâu.


Ngưu Thiết Oa gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng lập luận đó.


Tiểu công chúa luôn chớp mắt, nàng chớp vì tâm tư nàng dao động vì nhiều ý niệm chợt hiện.


Đôi mắt của nàng hướng sang Ngưu Thiết Oa, dừng lại, ngừng một chút rồi hỏi:


- Hắn nói thế ngươi tin được chăng?


Ngưu Thiết Oa đáp nhanh:


- Hắn nói thật, toàn là sự thật, tại sao tôi không tin được?


Tiểu công chúa lại nhìn sang Phương Bửu Ngọc hỏi:


- Ngươi tin hay không tin lời hắn?


Phương Bửu Ngọc cười nhẹ:


- Tin hay không tin, cái gì cũng chỉ nửa phần thôi!


Lý Danh Sanh thong thả thốt:


- Tại hạ nói toàn sự thật, không một tiếng sai ngoa!


Tiểu công chúa mỉm cười:


- Hắn tin nửa phần, nhưng ta thì tin hoàn toàn, tin trọn vẹn!


Lý Danh Sanh mừng rỡ:


- Nếu vậy, cô nương buông tha cho tại hạ đi?


Công chúa điềm nhiên:


- Cũng được, nhưng ngươi chờ ta một chút để ta thương lượng với Phương Bửu Ngọc.


Nàng day qua Ngưu Thiết Oa:


- Ngươi ở đây giữ hắn nhé!


Đoạn nàng nắm tay Phương Bửu Ngọc kéo chàng đi xa xa.


X Ra đến bên ngoài rừng rồi, Tiểu công chúa buông tay.


Bên ngoài là nơi trống trải, đên thu dù lạnh nhưng bầu trời thì trong vắt đẹp vô cùng, ngàn sao cẩn nơi nền xanh chiếu sáng dịu xuống trần gian, ánh sao phủ quanh mình nàng, nàng hiện ra như một nàng tiên rời cung trời dạo quanh trần thế...


Phương Bửu Ngọc nhìn mái tóc đen huyền phất phơ theo chiều gió, lòng chàng man mác bâng khuâng...


Khung trời đẹp, ngàn sao lớn nhỏ đẹp, song mọi vẻ đẹp đều không hấp dẫn chàng, chàng chỉ nhìn cái đẹp trước mắt, cái đẹp trong tầm tay.


Dù cái đẹp đó hữu hoại, không sánh bằng cái đẹp thiên nhiên, cái đẹp đó vẫn quyến rũ chàng như thường, bởi chàng chẳng phải thiên nhiên thì đương nhiên chàng phải đắm say cái gì hữu hoại, có giới hạn sinh tồn.


Là con người, ai ai cũng có dục vọng, khác chăng là thanh cao hay thô tục.


Còn đam mê dục vọng thì khoan nói đến thiên nhiên, bởi thiên nhiên dành cho hạng siêu nhiên.


Tài nghệ của chàng là siêu nhiên, nhưng lòng chàng còn trần tục, đừng ai trách hiện nay chàng lờ đi cái đẹp thiên nhiên để chuyên chú vào cái đẹp hữu hoại, Tiểu công chúa biết rõ Phương Bửu Ngọc đang nhìn mình song nàng vờ vĩnh hỏi:


- Ngươi nhìn gì? Ngươi đang tưởng gì?


Phương Bửu Ngọc thở dài:


- Tại hạ tưởng gì, cô nương hỏi làm chi? Cô nương nào hiểu được!


Đêm là đồng lõa của mọi liều lĩnh.


Có những việc người ta không dám làm ban ngày, thì đêm đến, bóng đêm, không khí đêm như khuyến khích người ta làm.


Có những lời người ta ngượng nói ban ngày nhưng đến đêm thì thao thao bất tuyệt.


Đêm nẩy tội lỗi, ngày cảnh cáo, sửa chữa con người tội lỗi.


Trên thế gian này, nếu có ai làm thống kê, hẳn đã thấy những tội lỗi do người đời phạm, đều lấy đêm làm bối cảnh cho một số trường hợp.


Tiểu công chúa vụt cúi đầu, lâu lắm mới ngẩng lên, một nụ cười điểm nơi vành môi, nhưng nụ cười đó tan biến ngay khi đầu đã ngẩng lên tròn tư thế.


Gương mặt tươi như hoa chợt lạnh lùng.


Mặt đã lạnh lùng thì lời nói cũng lạnh lùng:


- Ta không cần biết ngươi đang tưởng gì, ta bất chấp điều đó.


Ngươi có tưởng như thế nào, mặc ngươi. Ta chỉ hỏi ngươi Lý Danh Sanh nói như vậy ngươi có tin hay không tin? Tin thì ngươi tin điểm nào, không tin thì điểm nào làm cho ngươi hoài nghi?


Phương Bửu Ngọc đáp:


- Những việc hắn thấy có thể là đúng như hắn nói. Hắn bị bắt rồi được tha, có thể sự thật là như vậy. Hai điểm đó theo tại hạ nghĩ có thể là sự thật. Nghĩa là chúng ta tin được hai điểm đó.


Tiểu công chúa gật đầu:


- Ừ! Còn nhừng gì hắn nói ngoa?


Phương Bửu Ngọc tiếp:


- Điều thứ nhất:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Me hài ola ngày 25-06-2016

Me hài ola ngày 25-06-2016

Trước đây bạn có những điều tuyệt vời không chỉ me hài ola mà còn nhiều thứ khác

25-06-2016
Bản chất

Bản chất

Nhìn thấy một bác Hổ đang ngủ say, bên cạnh bác là một ả Rắn, Thỏ ta mới nghĩ

24-06-2016
Gửi cô dâu của anh

Gửi cô dâu của anh

Ngày ta nói yêu nhau, anh đã hỏi: "Lấy anh sẽ vất vả lắm đấy, em có sợ không?" Em

28-06-2016
Mua xương ngựa

Mua xương ngựa

Ngày xưa, có một ông vua rất thích ngựa thiên lý. Vua đã phái người đi khắp nơi

24-06-2016
Chiếc giày đỏ

Chiếc giày đỏ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") "Tôi

25-06-2016
Bình yên nơi khác

Bình yên nơi khác

- Cô nói: Hãy xem như em chỉ là một nốt nhạc trầm trong lòng anh. Anh lắc đầu. - Anh

24-06-2016

Teya Salat