XtGem Forum catalog
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 134 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 43 - Mỹ nhân tâm

↓↓

Tiểu công chúa mỉm cười:

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tự nhiên! Ngươi muốn đi lúc nào tùy ý, ngay từ phút giây này người được tự do rồi đó!


Lý Danh Sanh mừng vô tưởng, hắn muốn tin lại không dám tin, hắn không muốn tin thì sự tình rõ rệt quá, không tin không được.


Hắn đưa tay chà mắt, hắn nhìn Phương Bửu Ngọc.


Chàng chẳng nói gì cả.


Bỗng hắn vụt chạy đi, sợ họ đổi ý.


Tiểu công chúa nhìn theo bóng của hắn, điểm phớt một nụ cười.


Phương Bửu Ngọc chợt hỏi:


- Chúng ta chưa đuổi theo?


Tiểu công chúa hừ một tiếng:


- Ngươi gấp gì chứ?


Phương Bửu Ngọc thốt:


- Dù thuật khinh công của hắn tầm thường, song hắn gian hoạt vô tưởng, hà huống hiện tại đang đêm, hắn thuộc đường lối, chúng ta là người lạ cảnh lạ vùng, giả như hắn lấp đâu đó, chúng ta làm sao tìm ra hắn?


Tiểu công chúa cười nhẹ:


- Ngươi yên trí! Hắn chẳng thoát đi đâu mất dấu!


Phương Bửu Ngọc cau mày:


- Bằng vào đâu?


Tiểu công chúa mỉm cười:


- Vô luận hắn trốn ở đâu, ta cũng có cách tìm ra hắn.


Phương Bửu Ngọc nhìn sững nàng:


- Công nương có ma thuật chi?


Tiểu công chúa khoat tay:


- Thôi! Đừng hỏi nữa! Ngươi nóng nảy thì chúng ta cứ đuổi theo hắn. Rồi ngươi sẽ biết là tại sao hắn không thể trốn tránh chúng ta được!


Nàng day qua Ngưu Thiết Oa căn dặn:


- Ngươi đợi ở đây nhé! Đừng đi đâu cả!


Ngưu Thiết Oa cau mày ; - Đại ca! vị cô nương đó dựa vào đâu mà ra lệnh đến cả tôi như vậy?


Phương Bửu Ngọc an ủi gã:


- Lần này, hiền đệ nên nghe lời nàng đi!


Ngưu Thiết Oa nhìn theo bóng hai người khuất dần, miệng lẩm nhẩm:


- Không hiểu nổi! Thả người ra để theo dõi người ta, bắt lại! Nàng ấy có cái tật quái dị thế?


Gã ngồi xuống nhìn lên nền không đếm sao.


X Trong một khu rừng, nếu có ánh sao chiếu xuống, ánh sao đó đương nhiên phải mờ nhạt, bởi phải vượt qua nhiều chướng ngại, bởi phải len qua nhiều ngăn trở.


Qua ánh sáng mờ mờ đó, dù Phương Bửu Ngọc có nhãn lực hơn người, chàng cũng chẳng nhìn xa đúng như ý muốn.


Nhãn lực của chàng hiện tại, giới hạn trong vòng bốn năm trượng.


Ngoài khoảng cách đó chàng chẳng trông thấy được gì.


Nhưng, Lý Danh Sanh đâu còn luẩn quẩn trong vòng bốn năm trượng.


Cả hai vọt đi, qua một đoạn đường, Phương Bửu Ngọc chợt hỏi:


- Cái tài truy nã của cô nương đâu? Bỏ quên tại Vạn Trúc Sơn trang rồi phải không?


Thay vì hận, Tiểu công chúa phì cười:


- Đừng gấp chứ...


Rồi nàng chỉ tay về phía trước:


- Cái gì đó, ngươi nhìn xem!


Phương Bửu Ngọc nhìn theo tay nàng, thấy xa xa trong bóng tối có một điểm xanh biếc như lân tinh, mường tượng như lửa ma.


Điểm xanh biếc đó di động chứ không ở nguyên một chỗ.


Phương Bửu Ngọc lấy làm kỳ:


- Cái gì thế?


Hỏi rồi chàng không đợi tiểu công chúa đáp, điểm nụ cười tươi thốt:


- Thì ra cô nương dùng thuật mọn!


Tiểu công chúa gật đầu:


- Đúng vậy! Vừa rồi ta vỗ tay lên vai hắn, cốt lưu ký hiệu nơi hắn, ký hiện đó là Phụ Cốt Lân Đinh, loại đinh đó bám vào mình hắn, dính mãi mãi như liền với xương. Nên hắn đi đến đâu, chất lân tinh chớp chớp đến đó, ta cứ theo đốm lân tinh mà đi theo hắn, làm gì hắn phát giác nổi. Chính chúng ta đây vận dụng nhãn lực mà không thấy hắn, ngoài cái điểm lân tinh ra thì hắn làm sao phát hiện ra chúng ta đang đi theo sau?


Phương Bửu Ngọc thở dài:


- Tại hạ kém cô nương về cái điểm đó!


Tiểu công chúa nhìn chàng:


- Nghĩa là về các điểm khác thì ngươi hơn ta?


Phương Bửu Ngọc chỉ cười khổ chứ không nói gì.


Tiểu công chúa cũng bĩu môi chứ không nói gì nữa.


Cả hai âm thầm theo dõi Lý Danh Sanh, hay đúng hơn, nhắm điểm lân tinh làm hướng đạo mà đi tới.


Điểm lân tinh di động nhanh lắm, thỉnh thoảng lại dừng dừng rồi tắt. Hiển nhiên lúc điểm lân tinh tắt là lúc Lý Danh Sanh quay nhìn lại phía sau. Bờ vai chuyển ra phía trước, bị áng khuất.


Cũng như có lúc hắn đi quanh co như để đánh lạc dấu nếu như có ai theo dõi, cũng chẳng có ai hiểu là hắn chuyển hướng về nơi nào.


Phương Bửu Ngọc thốt:


- Con người đó gian hoạt phi thường, hắn biết rõ là thuật khinh công còn kém, hắn không sánh được với chúng ta, nên thay vì hắn đi nhanh, hắn lại bước chậm. Phàm một người chạy chốn, có ai chạy chậm bao giờ? Do đó, nếu chúng ta cứ tưởng hắn chạy mau, rồi giở thuật khinh công chạy theo hắn, phải bỏ hắn lại dọc đường, trong khi đó, hắn ung dung thay đổi lộ trinh, là chúng ta mất dấu. Nếu không nhờ cô nương sáng suốt, thì hành tung của chúng ta phải bị hắn phát hiện.


Tiểu công chúa lạnh lùng:


- Ta có ra gì đâu? Ta làm sao sánh được với ngươi? Nói chi cái việc có nhờ ta hay không nhờ?


Phương Bửu Ngọc cười vuốt:


- Cô nương...


Bỗng chàng ngưng bặt câu nói.


Phía trước, điểm lân tinh đã tắt.


Họ đã đến bìa rừng dâu, bên ngoài bìa rừng có một ngọn núi nhỏ, cây cối mọc thành rừng, che khuất ngọn núi, cánh rừng đó có phần dày hơn rừng dâu nhiều.


Phương Bửu Ngọc cau mày:


- Hắn đã phát hiện ra chúng ta?


Tiểu công chúa không đáp, nhún chân nhảy lên một cành cây.


Phương Bửu Ngọc cũng nhảy theo nàng. Họ cúi đầu nhìn xuống, thấy điểm lân tinh vẫn còn sáng, có điều, Lý Danh Sanh nằm sát mặt đất, do đó nếu đứng dưới nhìn tới thì chẳng phát hiện ra, chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống thì mới thấy.


Phương Bửu Ngọc thì thầm:


- Bỗng nhiên hắn lại nằm xuống như vậy, hắn có nghi ngờ gì đó!


Tiểu công chúa lắc đầu:


- Chẳng bao giờ hắn nghi ngờ có chúng ta theo dõi đâu. Bởi hắn nhìn về phía đó, chứ nào phải về phía sau hắn đâu. Có thể là con đường trước mặt không ổn cho hắn, sự gì phát sanh gây bất lợi cho hắn sao đó. Hoặc giả hắn nằm đây, chờ người mà hắn có ước hẹn, đến nơi gặp hắn. Mà cũng có thể hắn phát hiện ra một biến cố gì xảy ra cho người ước hẹn với hắn, thành ngăn trở kẻ đó, và hắn chưa giám tiếp tục đi tới.


Phương Bửu Ngọc gật gù:


- Rất đúng! Rất đúng! Bây giờ chúng ta làm sao đây?


Tiểu công chúa đáp:


- Chúng ta chờ xem động tĩnh thế nào rồi hãy tính. Nếu ở đây không tiện thì mình lại đi nơi kia!


Nàng đưa tay chỉ.


Phương Bửu Ngọc tán đồng liền:


- Phải! Phải! Chúng ta phải chờ xem động tịnh.


Bỗng tiểu công chúa bật cười:


- Ngươi biến thành con sâu nhái tiếng từ lúc nào thế? Ta nói chi là ngươi lập lại y như vậy! Ta không tin là ngươi chẳng chỉ ra, ta cũng không tin là ngươi không quyết định như vậy trước khi ta nói. Tại sao ngươi còn hỏi ta?


Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Đồi Lâm Hinh

Đồi Lâm Hinh

Cuộc sống vốn có nhiều việc tốn công vô ích... *** "Ù uôi, Hạ gì mà mát

24-06-2016
Sẽ không để em xa anh

Sẽ không để em xa anh

Sa biết, người con trai này có thể sẽ không thuộc về mình. Ngoài trời đang mưa, nó

01-07-2016
Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Tên truyện: Em Là Cô Ấy Thứ HaiTác giả: KemThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

26-07-2016 24 chương
Món quà một nửa

Món quà một nửa

Tôi lên 10 tuổi và anh Nick 14 tuổi. Ngày các bà mẹ đã sắp tới. Chúng tôi chuẩn bị

30-06-2016
Chuyến Tàu Địa Ngục

Chuyến Tàu Địa Ngục

Nửa đêm, hướng về phía nhà ga Manhattan, một chuyến tàu chở tất cả các loại yêu ma

19-07-2016 29 chương
Khi đang giận dữ...

Khi đang giận dữ...

Ông nhẹ nhàng đi vào nhà vì không muốn đánh thức vợ, nhưng ông ta rất bất ngờ khi

30-06-2016