XtGem Forum catalog
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 66 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 38 - Không bao giừo ngăn cách

↓↓

- Ngươi bảo ta trao cho, ta phải trao ngay cho à? Tại sao ta lại phải tuân lời ngươi chứ?

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Còn lại một tay, bởi tay kia bận nắm phong thơ đưa ra sau lưng, nàng vén gọn mớ tóc bỏ lòa xòa, vừa làm cái việc đó, nàng vừa cười tiếp:


- Ngươi càng gấp xem, ta càng làm cho ngươi nóng nảy hơn, ngươi càng nóng nảy ta càng hưởn đãi hơn!


Thốt xong, nàng lại càng vò vò phong thơ nhầu nát.


Hơn thế, nàng lại xé vụn ra, rồi quăng những mảnh vụn ra bên ngoài cửa sổ.


Một ngọn gió quét qua, thổi tung những mảnh vụn, bay lất phất như những cánh bướm trắng.


Trong thoáng mắt, gió cuốn tất cả những mảnh vụn đi một nơi khác mất dạng.


Phương Bửu Ngọc sững sờ.


Tiểu công chúa điểm một nụ cười ác độc hỏi:


- Ngươi thấy chưa?


Phương Bửu Ngọc dậm chân:


- Cô nương làm thế là có ý tứ gì?


Tiểu công chúa cười ròn:


- Ý tứ gì? Ta đã nói với ngươi rồi mà! Ta chỉ muốn hại ngươi, bất cứ việc gì, hại ngươi được là ta làm được, ta làm ngay!


Phương Bửu Ngọc cau mày:


- Cô nương hại tại hạ, hay hại Hỏa Ma Thần?


Tiểu công chúa bĩu môi:


- Hại ai cũng thế, ta bất cần! Miễn là hành động của ta có phương hại đến ngươi là đủ, dù cho kẻ khác có liên lụy cũng mặc họ, họ có chết có sống cũng mặc họ. Dù hại được ngươi mà có hàng chục hàng trăm người chết, ta cũng chẳng cần!


Phương Bửu Ngọc thở dài:


- Tốt!... Tốt!...


Tiểu công chúa bật cười vang, cười đến rơi lệ, cười đến gập lưng lại, vừa cười vừa cố gắng thốt:


- Ngốc tử, cho ngươi biết bất quá ta đùa với ngươi vậy, chứ phong thơ đó đối với ta quan trọng lắm, khi nào ta lại hủy diệt như làm một trò vui?


Nàng đưa ra một bàn tay, trong tay có một mảnh giấy.


Nàng lại cười đắc ý tiếp:


- Vừa rồi ta chỉ xé cái phong bì, còn tờ thơ nó vẫn còn đây, ngươi cứ cầm xem! Qua mấy năm dài, mà ngươi vẫn còn trẻ dại, chẳng trưởng thành chút nào!


Nàng bước tới, đặt mảnh giấy vào tay Phương Bửu Ngọc, rồi ngả người trên giường cười to.


Đột nhiên, Phương Bửu Ngọc cao giọng:


- Bây giờ, cô nương trao cho tại hạ đọc, tại hạ không đọc!


Hai tay chộp lại, hai tay dang ra, một tiếng toẹt vang lên, tiếp nối theo bằng nhiều tiếng toẹt khác.


Mảnh giấy vỡ vụn như chiếc phong bì.


Rồi chàng tung mảnh vụn đó qua cửa sổ, như nàng đã làm trước đó.


Tiểu công chúa vụt ngưng cười, từ trên giường nhảy xuống, rú lên thất thanh:


- Ngươi... ngươi làm gì thế? Tại sao ngươi làm thế?


Phương Bửu Ngọc cười nhẹ:


- Tại hạ thực ra không muốn đến gặp Hỏa Ma Thần như đã ước hẹn, cho nên, có xé phong thơ đi nữa cùng chẳng quan hệ gì. Ngày sau, nếu Hỏa Ma Thần có hỏi, tại sao tại hạ hủy diệt sự ước hẹn, tại hạ sẽ đáp là phong thơ bị cô nương xé bỏ, do đó cuộc ước hẹn cũng phải hủy bỏ, vì còn biết đi đến đâu mà gặp nhau, còn biết Hỏa Ma Thần dặn dò như thế nào mà làm theo?


Tiểu công chúa khẩn cấp phi thường, nhảy lên choi choi:


- Ngươi... ngươi định hại ta?


Phương Bửu Ngọc mỉm cười:


- Khi người, khi ta mà, có chi đâu lạ cô nương? Cái gì cô nương làm được, người khác vẫn làm được như thường!


Tiểu công chúa nghiến răng, dậm chân, bứt óc, ghì đầu hét:


- Được!... Được!... Ngươi làm như vậy là được lắm!


Phương Bửu Ngọc điềm nhiên:


- Tại hạ xét ra mình làm rất phải, rất hợp lý, cô nương ạ!


Tiểu công chúa nhào lên giường, vung tay đấm xuống giường ầm ầm gào lên:


- Làm sao?... Làm sao bây giờ?... Làm sao?...


Phương Bửu Ngọc trầm giọng:


- Làm sao? Thế vừa rồi cô nương chẳng đọc bức thơ à?


Tiểu công chúa rít lên:


- Ngươi là quái vật mà! Ngươi tưởng ta có đọc bức thơ ấy sao! Trời, ta chẳng hề nhìn đến nửa mắt, nói gì có đọc trọn bức thơ? Ta có biết trên mảnh giấy Hỏa Ma Thần viết những gì?... Ta...


Phương Bửu Ngọc vụt cười ha hả:


- Phong thơ đó nói gì tại hạ đã hiểu! Tại hạ có đọc qua rồi!...


Tiểu công chúa sững sờ, vụt ngồi lên trố mắt nhìn chàng.


Một giây sau, nàng hỏi:


- Ngươi... ngươi... ngươi...


Song, nàng chẳng nói được tiếng gì khác.


Phương Bửu Ngọc mỉm cười:


- Cho cô nương biết, qua bao nhiêu năm dài tại hạ đã trưởng thành rồi, tại hạ cũng đã học thuần thục cái khoa lừa gạt người, tại hạ cũng có học cái thuật chọc tức con người, làm cho con người hoang mang khẩn cấp, tại hạ nhận thấy cái vốn học tập những khoa thuật đó, không kém cái vốn của cô nương, chúng ta chẳng ai kém ai, như vậy là công bình, rất công bình, không ai thua kém ai là không có tự ti mặc cảm!


Tiểu công chúa lại từ trên giường nhào tới, nhập vào lòng Phương Bửu Ngọc, rồi nắm chặt hai tay đấm thình thịch vào ngực chàng, rồi cắn môi, rồi chòi chòi đôi chân, rồi gào lên:


- Ác ôn! Ngươi là một tên ác ôn! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Ta muốn giết ngươi!


oo Trên mảnh giấy chỉ có mười chữ, vỏn vẹn mười chữ thôi, bao nhiêu chữ đó, Phương Bửu Ngọc cần gì phải có một thời gian dài mới đọc hết?


Bất quá, chàng chỉ nhìn thoáng qua, là mười chữ lọt nhanh vào ánh mắt chàng.


Mười chữ như thế nầy:


- Tại khách sạn An Bình, phía Tây thành Bình Âm!


Nói đến khách sạn, là nói đến thời gian, và thời gian phải thuộc về đêm, đêm chẳng cần được chỉ rõ là đêm nào, vì Hỏa Ma Thần đã ước hẹn ba hôm, thì cái đêm đó hẳn phải là đêm thứ ba sau ngày đại hội Thái Sơn.


Như vậy, nơi ước hẹn gặp nhau, phải là trong đêm đó, tại khách sạn An Bình, nơi phía Tây thành Bình Âm!


oo Đúng lúc đêm vừa tàn, ngày sắp sửa đến, Phương Bửu Ngọc rời Vạn Trúc sơn trang, thẳng đường đến địa điểm Bình Âm.


Sau khi chào biệt Công Tôn Bất Trí, không phí quá nhiều thời gian để giải bày tư tưởng, họ là những con người thừa cơ trí, họ nói với nhau một, họ hiểu nhau mười, và Phương Bửu Ngọc chỉ nói một câu:


- Tiểu điệt không chào biệt Mạc đại thúc, và cáo trình các vị tiền bối, là vì tiểu điệt phát thệ sẽ trở về đây nhanh chóng!


Ngày gặp lại không xa, thì tại sao phải lau lệ lúc ra đi? Để lệ rơi trong lúc người viễn hành cất bước, càng làm rối loạn lòng người, vừa cho người đi, mà cũng vừa cho người ở lại...


Ra đi, Phương Bửu Ngọc man mác tình hoài. Ngưu Thiết Oa thì hứng thú dâng tràn, còn Tiểu công chúa chốc chốc lại cắn môi, chẳng rõ nàng vui hay nàng hận.


Cả ba cùng đi, đồng hành nhưng bất đồng tâm tưởng.


Họ nương theo bóng đêm, hướng về phía Tây.


Không xe, không ngựa họ đi bộ, đến giờ ngọ hôm đó, họ đến con đường lớn dẫn vào Bình Âm, họ đi còn trong tiết thu, lá vàng theo gió lìa cành bay lất phất như cánh bướm lượn chào, rồi gió cuốn hơi mạnh hơn, gió hốt cát vàng buông rơi trước họ, sau họ.


Tiểu công chúa rút trong mình ra một vuông khăn, bọc tóc cho cát đừng vướng đọng, cau mày thốt:


- Gió lớn thế nầy, chúng ta không tìm ra một cỗ xe một con ngựa à.


Cứ đi chân mãi thì khổ thật! Lừa ngựa gì chết tuyệt rồi chăng?


Phương Bửu Ngọc mỉm cười:


- Ngồi xe thì bực bội quá, cỡi ngựa lại chẳng ổn gì cho lắm, thà cứ ung dung nhích bước từng bước một, khỏe thì bước dồn, mệt thì bước chậm, cần đi thì đi, cần dừng thì dừng, muốn nhìn ngang nhìn dọc cứ nhìn, nhìn chán rồi đi, chẳng câu chẳng thúc, có phải tự tại chăng?


Tiểu công chúa hừ một tiếng:


- Một kẻ cùng căng mạt kiếp! Chẳng biết hưởng thụ những phương tiện của hạng thừa tiền dư bạc! Hèn mọn đến thế là cùng!


Phương Bửu Ngọc vẫn cười tươi:


- Trời sanh nghèo, tất phải chịu nghèo, không trộm cướp được, không sang đoạt được, thì làm sao?


Tiểu công chúa ngảnh mặt nơi khác, không buồn nhìn gương mặt chàng, mà nàng cho rằng dơ lắm, dầy lắm!


Họ vào thành, họ nghỉ chân.


Thành, chưa rõ có đúng là đến thành chưa, bất quá họ vào khu vực có rất đông nhà cửa, và nơi vệ đường có ngôi hàng quán bán cái uống cái ăn.


Họ gọi ba tô mì. Rồi họ gọi luôn ba mươi chiếc bánh bao.


Ba tô mì, dĩ nhiên là mỗi người một tô, còn ba mươi chiếc bánh bao, ít nhất cũng có hai mươi tám chiếc về phần Ngưu Thiết Oa.


Tiểu công chúa cầm đũa lên, vụt đặt đũa xuống, cau mày thốt:


- Ăn uống đạm bạc như các nhà sư thế nầy, ta ăn làm sao được hở Bửu Ngọc? Ngươi quy y từ lúc nào thế?


Phương Bửu Ngọc điềm nhiên:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Vì đơn giản là yêu

Vì đơn giản là yêu

Ngân tiến tới cánh cổng sắt của trường, đứng nhìn chăm chú, ngó nghiêng xung quanh,

24-06-2016
Bắt ma

Bắt ma

(truyenngan. com. vn - Tham gia viết bài cho tập truyện kinh dị số 1) - Sư thầy cũng tin có

27-06-2016
Hoàng Hậu Xấu Xí

Hoàng Hậu Xấu Xí

Trích đoạn:Dám động vào Vương phi tương lai, không có chém đầu của nàng ta đã xem

20-07-2016 10 chương
Lời xin lỗi muộn màng

Lời xin lỗi muộn màng

"Mẹ thương con biển hồ lai láng Con thương mẹ tính tháng tính ngày." *** Tại ngôi nhà

23-06-2016
Ngoại ơi!

Ngoại ơi!

Năm tháng các cháu ngoại đều lớn cả sao ngoại lại cứ nhỏ bé hơn vậy ngoại, vẫn

24-06-2016
Những cuộn len rối

Những cuộn len rối

Mọi thứ trong cuộc sống như những cuộn len nhiều màu sắc mà ngày qua ngày tôi vẫn

25-06-2016