Nghĩ ra, thú cũng có con may con rủi, tại sao con ngựa đó lại thuộc về Ngưu Thiết Oa, mà chẳng phải là hai con ngựa kia?
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
oo Theo gió ngựa lướt đi, tóc của Tiểu công chúa buông xõa phất ngược về sau, tà áo trắng cũng phất phất theo, trông nàng như một tiên nữ chớp cánh quạt mây, nhẹ nhàng, phiêu phưởng.
Nàng cỡi ngựa rất khéo, tưởng chừng bình sanh nàng tập cái nghề kỵ mã không ngừng.
Phương Bửu Ngọc ra roi giục ngựa, song vẫn không theo kịp nàng.
Nàng không quay đầu nhìn lại, cứ thúc ngựa phi nước đại, cứ bật cười ha hả, vừa cười vừa reo lên:
- Nhanh! Nhanh ghê! Nhanh vô tưởng!
Nàng đang độ cao hứng phi thường!
Ít nhất cũng phải có một lần thắng Phương Bửu Ngọc chứ, hiện tại chàng không đuổi theo kịp, thì nàng thắng rồi, còn gì nửa?
Với niềm cao hứng đó, nàng khoan khoái đến đỏ hồng gương mặt, màu hồng của đôi má phản chiếu với màu tóc đen huyền, tóc đen viền bên ngoài một gương mặt trắng hồng tròn trịa, nàng hiện ra như một người trời, sáng rở huy hoàng...
Đẹp làm sao!
Rất tiếc, Phương Bửu Ngọc dù không vượt lên nổi ngang ngựa nàng, vẫn lo sợ cho nàng gọi gấp:
- Đề phòng đấy! Ngã xuống đường là có khổ!...
Bên vệ đường người đi không ít, họ vừa tránh, họ hãi hùng trước vó ngựa loạn cuồng, vừa thích thú được xem một cuộc đuổi bắt hào hứng.
Tiểu công chúa lại không buông lỏng cương ngựa, chập hai tay lại vỗ lên bôm bốp:
- Ngươi xem đó, quái sự năm nào cũng có, năm nay quái sự nhiều hơn, năm nào thì người cỡi ngựa, năm nay ngựa lại cỡi người!
Ngựa cỡi người, là ngựa chạy hoang đạp nhầu lên khách bộ hành, ai tránh kịp thì cầm như phúc đức ba mươi đời để lại, ai không tránh được thì ráng nằm đó mà chịu cho vui, vui nàng chứ nào chẳng phải vui cho khách bàng quang hay vui nạn nhân!
Rồi nàng gập cúp lưng trên mình con ngựa mà cười, bất kể con ngựa chạy như thế nào.
Phương Bửu Ngọc kinh hoàng, vừa lo phía trước, vừa sợ phía sau, chàng quay đầu nhìn lại, xem Ngưu Thiết Oa như thế nào.
Ngưu Thiết Oa không chịu kém, cố ra roi, giục con ngựa chở khối thịt khổng lồ lao vun vút theo.
Nhưng, đánh thế nào, con ngựa cũng chẳng chạy nhanh nổi, gã nhảy xuống, vác con ngựa lên vai, rồi cố sức chạy bộ theo sau.
Ngựa bị xốc bụng, hí vang trời, bốn chân đạp lung tung, Ngưu Thiết Oa hai tay kềm bốn chân ngựa, gọi oang oang:
- Đợi! Đợi tôi với chứ, đại ca!...
Phương Bửu Ngọc vừa kinh hãi vừa nực cười hỏi:
- Thiết Oa, ngươi làm cái trò gì thế?
Ngưu Thiết Oa đáp:
- Bình sanh tiểu đệ có cỡi ngựa bao giờ đâu? Mà con ngựa nầy xem ra không đủ sức chở Thiết Oa, nó không giữ được tiểu đệ, thì tiểu đệ phải chở nó!
Tiểu công chúa cười khoái trá:
- Phải đó! Phải đó! Ngươi làm như vậy...
Bỗng nàng rú lên một tiếng, thân hình bị tung vọt đi...
Con ngựa của nàng vấp chân, ngã nhào hất nàng văng ra xa.
Phương Bửu Ngọc hoảng hồn, vội rời mình ngựa bay đến, định cứu nàng song sợ không cứu kịp.
Ngờ đâu lúc đó từ bên vệ đường, một bóng người lao vút tới nhanh hơn mủi tên bắn, đưa tay hứng Tiểu công chúa.
Đồng thời y nhảy tạt qua một bên, tránh con ngựa đang cuốn theo đà ngã.
Người đó, vận y phục rực rỡ, thân vóc cao, mặt trắng quá gần như xanh xanh.
Dung mạo của người đó anh tuấn phi thường, thần thái hơi cao ngạo.
Nhìn thoáng qua, Phương Bửu Ngọc nhận ra ngay, y là Vô Tình công tử Tưởng Tiếu Dân.
Phương Bửu Ngọc vòng tay cảm tạ:
- Nếu không có huynh dài, thì chẳng biết sự tình tai hại như thế nào mà nói. Tấu xảo làm sao huynh đài lại có mặt đúng lúc!
Tưởng Tiếu Dân cười nhẹ:
- Chẳng phải tấu xảo đâu, mà thực ra tại hạ Ở đây chờ đã lâu. Còn như vị cô nương nầy té ngựa, điều đó thì tự nhiên là tại hạ không hề nghĩ đến!
Phương Bửu Ngọc nhếch nụ cười khổ:
- Chính tại hạ cũng chẳng hề nghĩ đến! Con người ta lúc đắc ý quá độ, lại thường sơ xuất! Kể ra cũng là một bài học đáng giá cho nàng.
Một tiếng bốp vang lên, Tiểu công chúa vung tay tát mạnh vào mặt Tưởng Tiếu Dân.
Tưởng Tiếu Dân kinh hãi lùi lại mấy bước.
Tiểu công chúa đã đứng sững trên mặt đường.
Phương Bửu Ngọc biến sắc:
- Cô nương... cô nương điên rồi sao?
Tiểu công chúa gằn giọng:
- Ai cho phép hắn ôm ta?
Phương Bửu Ngọc cau mày:
- Nhưng vị huynh đài này cứu cô nương...
Tiểu công chúa xì một tiếng:
- Ai bảo hắn cứu ta? Ta có cần đâu?
Nàng quay mình bước đi ngay.
Phương Bửu Ngọc lặng người tại chỗ, chẳng biết ăn làm sao, nói làm sao!
Chàng nhìn qua Tưởng Tiếu Dân, thấy y bình thản trở lại như thường...
Phương Bửu Ngọc cười thảm ấp úng:
- Huynh đài...
Tưởng Tiếu Dân điềm nhiên:
- Khỏi phải nói chi, nhân huynh ạ! Điều quan trọng là tại hạ được gặp nhân huynh, ngoài ra thì chẳng có gì đáng quan tâm!
Phương Bửu Ngọc thở dài:
- Huynh đài chờ đây có phải chờ tại hạ chăng?
Không làm sao giải thích trường hợp Tiểu công chúa cho êm dịu, bắt buộc Phương Bửu Ngọc phải chuyển hướng câu chuyện liền để cuộc đối thoại nhẹ phần bẽ bàng vì cái ngông của nàng thiếu nữ ương ngạnh đến vô lễ.
Tưởng Tiếu Dân mỉm cười:
- Đúng vậy!
Phương Bửu Ngọc hỏi:
- Huynh đài có điều chi chỉ giáo?
Tưởng Tiếu Dân chớp mắt:
- Nhân huynh có thể bước lại đây chăng? Bất quá tại hạ xin nhân huynh chậm cuộc hành trình lại mấy phút!
Phương Bửu Ngọc gật đầu:
- Được chứ!
Chương trước | Chương sau