Duck hunt
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 104 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 38 - Không bao giừo ngăn cách

↓↓
ác vị tiền bối đứng lên, Phương Bửu Ngọc cũng đứng lên theo.


Chàng nghiêng mình, cung kính thốt:


- Sáng sớm ngày mai, đệ tử xin phúc đáp các vị tiền bối.


oo Đêm xuống sâu, Phương Bửu Ngọc còn suy tư trầm trọng, cứ đi tới đi lui mãi, chàng đi như vậy chẳng biết được bao nhiêu lâu rồi.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nếu đếm vòng chung quanh gian nhà, thì con số lên hàng ngàn hàng vạn...


Tiểu công chúa ngồi cạnh ngọn đèn, tay chỏi má đào, đôi mắt đẹp của nàng nhìn đăm đăm Phương Bửu Ngọc, một lúc lâu nàng vụt cười khan hỏi:


- Một bước không rời ta, ngươi giữ rịt bên mình như thế nầy, sợ ta chạy đi hẳn.


Phương Bửu Ngọc điềm nhiên:


- Ừ!


Tiểu công chúa cười lớn:


- Ngươi sợ ta chạy đi, ta cũng sợ ngươi chạy đi! Ta ở lại đây, chưa chạy đi đâu, là vì ta sợ ngươi chạy đi, ta phải giữ ngươi, giữ cho đến cái ngày ước hẹn, buộc ngươi phải đến nơi ước hẹn, nếu không thì ngươi có năng lực gì giữ nổi ta lại đây?


Phương Bửu Ngọc cười nhẹ:


- Thật vậy à?


Tiểu công chúa bĩu môi:


- Bất quá, ngươi có đến nơi ước hẹn, ngươi có thành công đi nữa... ta cũng chẳng chạy đi đâu, từ nay trở đi, vĩnh viễn ta muốn ở bên cạnh ngươi, ta chẳng muốn rời xa ngươi nửa!


Phương Bửu Ngọc thoáng lộ vẻ mầng:


- Thật vậy à!


Tiểu công chúa khẽ nhếch một nụ cười, một nụ cười trông ngọt dịu vô cùng, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong nụ cười đó có phần nào quỷ khí.


Nàng thốt:


- Từ nay trở đi, ta sẽ đeo theo ngươi, quấy nhiễu ngươi, gây phiền phức cho ngươi, vô luận là ngươi làm gì, ta sẽ ở bên cạnh, để phá quấy ngươi làm cho mọi công việc của ngươi phải hỏng... Ta sẽ ngày ngày, đêm đêm ám ngươi mãi, cho ngươi phải nhức đầu, phải long óc, cho suốt đời ngươi chẳng còn được một phút giây an tịnh, ngươi có trốn đi đâu cũng không thoát khỏi tay ta!


Phương Bửu Ngọc cau mày:


- Tại sao cô nương làm thế?


Tiểu công chúa cười nhẹ:


- Tại vì ta hận ngươi... ta hận ngươi vô cùng, ta hận ngươi đến chết đi được, ta sẽ làm cho ngươi dở sống dở chết, muốn sống cũng chẳng an nhàn, muốn chết cũng chẳng dễ dàng! Trên thế gian nầy, không ai hận ai bằng ta hận ngươi!


Nàng thốt với giọng êm dịu, nàng cười rất duyên dáng, nhưng giọng nói đó, nụ cười đó có ẩn chứa niềm oán độc to lớn phi thường, dù ai có gan lỳ, nghe nàng nói, cười cũng phải rùn mình.


Phương Bửu Ngọc lại cau mày:


- Mà tại sao cô nương hận tại hạ cùng cực chứ?


Tiểu công chúa day mặt về hướng khác không đáp.


Phương Bửu Ngọc tiếp:


- Cô nương hận tại hạ, tại hạ không hận cô nương. Cô nương quyết tâm hại tại hạ, tại hạ chỉ chực dịp cứu cô nương...


Chàng điểm phớt một nụ cười tiếp:


- Cô nương và tại hạ cùng đánh cuộc với nhau thử xem! Xem cô nương hại nổi tại hạ hay tại hạ cứu nổi cô nương!...


Tiểu công chúa gằn từng tiếng:


- Nhất định là ngươi bại! Nhất định là ta thắng! Từ thưở ấu thơ, ta chưa hề bại cuộc lần nào, hể có đánh cuộc với ai là luôn luôn ta thắng!


Phương Bửu Ngọc gật gù:


- Được lần đó là vận đỏ của cô nương, nhưng đối với những người khác thì thế, chứ đối với tại hạ thì thông lệ đó phải đảo ngược lại. Tại hạ dám phát thệ là sẽ thắng cuộc!


Tiểu công chúa vụt quay đầu lại, nhìn chàng cười lớn:


- Được! Ta cứ chờ xem! Rồi cũng có ngày, ngươi phải hối hận!


Nàng cười theo niềm cao hứng dâng lên, mặt nàng ửng đỏ, nàng càng cao hứng, mặt nàng càng ửng đỏ, ác ý càng dâng cao, ác ý hiện rõ trong màu hồng của đôi má, trong nụ cười ngọt dịu như mật!


Phương Bửu Ngọc bất giác nghe điện lạnh chuyền khắp mình.


Chàng phát giác ra, trong tâm khảm trinh trắng của nàng, mầm ác độc đã được kẻ nào đó gieo vào, và mầm ác độc đang nẩy nở nhanh, mạnh sắp thành chồi, sắp có tàng, che phủ trọn tâm địa tươi sáng của nàng thành ra một vùng đen tối!


Bây giờ thì nàng chỉ nghĩ đến việc hại người, và hại được một người nào, là nàng thích thú lắm!


Tuy nhiên, chàng vẫn cười, thản nhiên cười thốt:


- Tại hạ đã quyết định như vậy rồi, đương nhiên là chẳng khi nào phải hối hận!


Tiểu công chúa chớp mắt:


- Cái việc ước hẹn với Hỏa Ma Thần đó, ngươi nghĩ thế nào? Ngươi đã quyết định chưa? Đến hay không đến?


Phương Bửu Ngọc đáp:


- Tại hạ đã quyết định...


Bỗng bên ngoài có tiếng vọng vào:


- Bửu Nhi!


Phương Bửu Ngọc ứng tiếng:


- Có phải Công Tôn nhị thúc đó chăng?


Một người xô cửa bước vào.


Người đó là Công Tôn Bất Trí.


Tiểu công chúa cười lạnh:


- Giữa đêm khuya khoắt, lại đến quấy rầy không cho ai yên nghỉ, như vầy có đáng là bậc trưởng tôn chăng? Các hạ phải biết, trong gian nhà nầy ngoài Phương Bửu Ngọc ra, còn có một nữ nhân nữa chứ?


Phương Bửu Ngọc cau mày:


- Cô nương...


Tiểu công chúa tiếp luôn:


- Ta làm sao? Ta nói như thế là sai phải không?... Hừ! Nếu các ngươi không muốn nghe lọt tiếng nói của ta, thì tốt hơn dẫn nhau đi nơi khác xa xa đi, ta đang cần được yên tịnh để ngủ đây!


Nàng thản nhiên đứng lên, thản nhiên mở khuy áo, áo mở ra, bày khoảng cổ trắng ngần.


Khi nàng cởi xong chiếc áo, thì Công Tôn Bất Trí và Phương Bửu Ngọc đã ra bên ngoài rồi!


Bên trong gian nhà, tiểu công chúa cười vang:


- Phương Bửu Ngọc! Ta đã bảo ngươi không thể giữ nổi ta mà! Nếu ta muốn đi, thì hiện tại, ta đi được như thường, ngươi và Công Tôn Bất Trí dám ngăn trở ta chăng?


Công Tôn Bất Trí thở dài:


- Điêu ngoa quá!


Phương Bửu Ngọc cười khổ:


- Nói thật với nhị thúc, lắm lúc tiểu điệt cũng chẳng biết phải làm sao đối với nàng! Song tiểu điệt nhìn nhận là chẳng thể không chiếu cố đến nàng được!


Công Tôn Bất Trí thốt:


- Ta biết ngươi từ nhỏ, nhìn ngươi lớn lên từng ngày một, làm sao chẳng biết tâm ý của ngươi? Ta hiểu, hiện tại ngươi gánh vác quá nặng nề, song ngươi thừa năng lực gánh vác!


Phương Bửu Ngọc cười nhẹ:


- Nhị thúc tìm tiểu điệt, có phải để nói...


Công Tôn Bất Trí trầm giọng:


- Ta không hỏi, cũng biết là ngươi đã quyết định phó ước rồi!


Phương Bửu Ngọc cúi đầu:


- Nhị thúc hiểu tiểu điệt hơn ai hết, xin lượng thứ cho cho tiểu điệt!


Công Tôn Bất Trí thở ra mấy lượt:


- Ra đi lần nầy, đương nhiên là tinh thần và thể lực của ngươi phải hao tổn, nhưng được cái lợi là rèn luyện thêm sức chịu đựng dẻo dai, biết đâu chẳng giúp cho ngươi một sự hữu ích nào trong cuộc chiến sắp đến? Hà huống, nếu ngươi hủy diệt sự ước hẹn, thì chắc gì Hỏa Ma Thần lại chịu để cho ngươi yên? Lão ấy đeo theo quấy nhiễu ngươi, thiết tưởng còn phiền phức tai hại hơn! Phó ước, theo ta nghĩ có lợi hơn là hủy ước.


Phương Bửu Ngọc thốt:


- Nhị thúc hiểu rõ, nhưng...


Công Tôn Bất Trí chận lời:


- Điều quan hệ trong sự tình, ta đã trình bày với gia sư và các vị tiền bối rồi... Dù ngươi muốn đi ngay đêm nay, ta cũng không ngăn trở ngươi!


Phương Bửu Ngọc cười khổ:


- Quả thật chẳng có việc nào, tiểu điệt qua mặt nhị thúc được! Đúng như nhị thúc nói, tiểu điệt có ý định đi ngay đêm nay, song còn ngần ngại về cái chỗ chẳng trình báo mà lặng lẽ bỏ đi thôi! Bây giờ có nhị thúc chủ trương cho tiểu điệt rồi, thì tiểu điệt cảm thấy như trút trọn gánh nặng.


Công Tôn Bất Trí gật đầu, lặng thinh một lúc lâu đoạn từ từ hỏi:


- Trước khi chết, Thạch lão tứ có nói những gì, ngươi còn nhớ chăng?


Phương Bửu Ngọc gật đầu:


- Còn nhớ!


Công Tôn Bất Trí thở dài:


- Từ nay, trên giang hồ, thiên hạ sẽ nghi ngờ nhau, thì tai họa sẽ giáng xuống cho nhau, khủng khiếp phi thường! Lão tứ nói đúng quá!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cu Tí

Cu Tí

(khotruyenhay.gq) Cu Tí là cái tên do bà ngoại đặt cho tôi hồi còn bé. Má kể hồi mới

28-06-2016
Thiên Thần của mẹ

Thiên Thần của mẹ

"Cái thai chưa được 3 tháng, cháu nên quyết định giữ lại đứa bé hoặc bỏ

23-06-2016
Ai cho ta hạnh phúc?

Ai cho ta hạnh phúc?

Với tuổi thơ của mình, tôi đã quen với những trận đòn roi, ngày đó Bố Mẹ không

30-06-2016
Rơm

Rơm

Người ta thường cảm nhận những thơm bùi từ hạt. Nhưng không nhiều người đứng

23-06-2016
Gói mì tôm cho con

Gói mì tôm cho con

Bữa trưa hôm đó, sau giờ tan làm thì nó thấy một gói mì tôm để góc giường của anh

24-06-2016