Tiểu công chúa hơi đỏ mặt trước khi thì thầm với chàng:
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Phòng... phòng ngủ của ta đó!
Nàng mời chàng ngồi, nàng rót một chén trà đặt trước mặt chàng, mời chàng uống.
Phương Bửu Ngọc nhìn chén trà bất động...
Đôi mắt nàng ngời lên một ánh sáng kỳ dị, ánh sáng đó ẩn ước cái vẻ bi thương, oán hận, cảm kích... Nhưng tất cả đều mơ hồ...
Tiểu Công Chúa hỏi ; - Có khát không? Sao chẳng uống? Hay ngại có chất độc?...
Tay đưa ra tiếp nhận chén trà, mắt nhìn đăm đăm tiểu công chúa, Phương Bửu Ngọc vẫn trầm lặng không thốt một tiếng nào.
Tiểu Công chúa cũng trầm lặng nhìn chàng.
Nàng có vẻ oán hận chàng, nàng biểu lộ niềm oán hận qua ánh mắt, song nàng chẳng nói gì.
Ánh mắt đó chừng như muốn nói ; - Ta đưa ngươi vào phòng riêng của ta, ta dùng chén riêng của ta rót trà đãi ngươi, sao ngươi không biết cảm kích ta, sao ngươi có thái độ hững hờ, xa vắng? Ta làm sao? Ta phải làm sao cho ngươi vừa ý thích ngươi? Ngươi muốn ta phải làm gì?
Phương Bửu Ngọc cuối cùng rồi cũng nâng trén trà, uống cạn.
Tiểu Công Chúa ôm chàng ghì chàng một lúc lâu, rất lâu, rồi vòng tay nới lỏng, đôi chân từ từ nhín bước, bước lùi, lùi một bước, hai bước, ba bốn bước...
Hai xác thân xa rời nhưng Tiểu công chúa còn dán mắt nhìn chàng, trong ánh mắt như có một trời tình tứ bao la...
Phương Bửu Ngọc nhìn nàng song ánh mắt của chàng mơ mơ màng màng...
Chàng cũng lùi dần, một bước, hai bước, ba bốn bước...
Tiểu công chúa chớp mắt:
- Ngươi mệt mỏi? Ngươi muốn nằm nghỉ một chút?
Phương Bửu Ngọc khẽ nhếch một nụ cười, nụ cười hàm cái ý vừa thương cảm, thương cảm cho người, mà vừa thống khổ cho mình. Nụ cười ẩn ước cái vẻ mỉa mai, khinh miệt...
Sau cùng chàng thốt:
- Phải đó! Ta muốn nằm nghỉ một chút, ta muốn nằm nghỉ chẳng phải vì ta quá mệt, mà là... vì... vì...
Chàng không tiếp nối, đôi mắt của chàng nhìn xuống chén trà, đôi mắt thay đôi môi, nói lên đoạn cuối của câu bỏ lửng.
Tiểu Công chúa lắc đầu:
- Ta không hiểu cái ý của ngươi như thế nào?
Phương Bửu Ngọc khẽ cau mày:
- Ngươi không hiểu? Thực sự không hiểu?
Chàng cười, nụ cười của chàng giờ đây thê lương làm sao? Thần sắc của chàng mệt nhọc trông thấy, đôi mắt mơ màng, đôi mắt mất cả thần, chàng cố ưỡn ngực lên một chút cho bớt uất ức, rồi tiếp:
- Chén trà có độc! Ngươi tưởng ta không biết sao?
Tiểu công chúa trố mắt, nhưng rồi lại căm hờn cao giọng hỏi:
- Trà có độc... đã biết là có độc sao ngươi còn uống?...
Phương Bửu Ngọc cười khổ:
- Ta biết ngươi, ngươi không... thành thật... ngươi không nói thật với ta, ta biết ngươi lừa ta song ta không oán ngươi, ta biết ngươi muốn cho ta uống chén trà đó, ta phải uống với ngươi chén trà đó, bởi biết như vậy ta uống! Ta uống cho ngươi dù ta có ra sao? Chẳng quan hệ gì.
Uống trà cho người, vì người dù biết rằng trà có độc, một kẻ nào si tình cũng có thể uống được, uống rồi nói ra cho người hạ độc phải cảm động, cho người hãm hại mình phải hối hận.
Câu nói đó thông thường, ai ai cũng nói được, bởi tánh chất thông thường của nó thành ra quá thô tục.
Nhưng, nghĩ lại cho kỹ, dù câu nói có thô tục bao nhiêu, cũng hàm chứa một phần nào tha thiết như vàng, như ngọc, như sắt, như son...
Tiểu công chúa trố mắt:
- Ngươi lí nhí những gì? Ta không hiểu nổi!
Phương Bửu Ngọc gật gù:
- Hiểu! Ngươi hiểu mà! Chung quy rồi ngươi cũng hiểu... Ta hỏi ngươi cái người chải tóc cho ngươi vừa rồi là ai thế? Ta muốn ngươi cho ta biết điều đó!
Phương Bửu Ngọc hỏi rồi không đợi nàng đáp, lại gật gù rồi lại tiếp:
- Hỏi, để mà hỏi, hỏi để tỏ cho ngươi biết là ta có chủ ý, chứ ta đã biết người đó là ai rồi!
Tiểu công chúa gấp giọng:
- Ai? Ngươi đó là ai?
Phương Bửu Ngọc thở dài:
- Nàng là Châu Nhi! Nàng đã hại ta một lần trong cái lốt Âu Dương Châu!
Tiểu công chúa đưa tay vuốt tóc không đáp.
Phương Bửu Ngọc tiếp:
- Ta nghĩ ra sự tình kỳ quái thật! Một Châu Nhi, Một Lý Anh Hồng, ta có làm gì họ đâu, thế mà họ vẫn có thể lừa gạt ta như thường!
Trên thế gian này có ai đủ quyền năng sai họ lừa ta? Nếu có kẻ nào đó đủ quyền năng sai sử họ làm những việc mà họ không muốn làm, kẻ đó không ai khác hơn là... ngươi!
Chàng mơ màng một chút đoạn kết luận:
- Ta biết chắc những điều họ đã làm, đối với ta họ chẳng bao giờ muốn làm, bởi vì họ không thể cự tuyệt nên họ phải làm!
Tiểu Công chúa định nói gì, đắn đo một giây rồi nín lặng.
Nàng nín lặng, thì Phương Bửu Ngọc lại tiếp:
- Ta cũng nghĩ ra sự tình kỳ quái thật! Vô luận ta đi đến đâu, người trong Ngũ Hành Ma Cung cũng theo dõi ta, vô luận ta sắp làm gì người trong Ngũ Hành Ma Cung cũng biết trước!
Chàng mỉm cười chua chát:
- Bây giờ ta mới biết, ta chưa ra khỏi nơi ta là có họ chực sẵn bên ngoài. Giả sử như nơi nào ta đến mà không có họ thì đúng là cái nơi do ngươi xuất hiện đưa ta đến, để dây dưa giờ khắc cho họ đến kịp. Hoặc giả nơi nào họ mai phục mà ta không đến, thì cũng chính ngươi đưa ta đến, để lọt vào vòng mai phục của họ! Chẳng hạn nơi vùng mộ địa đêm nào! Ngươi để cho họ bắt ngươi, bắt ngươi là để câu nhử ta vào tròng!
Ta tưởng trong thiên hạ ngày nay có ai đủ sức chế ngự ngươi chứ? Võ công của ngươi giờ đây đã đạt đến mức độ tân kỳ, ngươi buông tha kẻ khác thì có, chứ làm gì kẻ khác gây khó dễ cho ngươi?
Giọng chàng dần dần suy nhược, chàng nói một lúc chừng như kiệt sức nên thở gấp, chẳng khác nào một cao thủ tận dụng chân ngươn trong một cuộc chiến gay go, cuối cùng khí lực tiêu hao nhiều phải thở gấp để lấy sức.
Thì chàng chẳng trải qua cuộc chiến cam go là gì? Hạ đối thủ không mệt bằng diễn tả bao nhiêu ý nghĩ đó diễn tả trước một tiểu công chúa.
Tiểu công chúa vẫn đưa tay vuốt mái tóc, tóc đã thẳng lắm rồi mà nàng còn vuốt mãi, chừng như thẳng như vậy, mà nàng chẳng vừa lòng.
Hay là nàng vuốt mái tóc cho tâm tư rộng thời gian suy tính?
Tóc nàng không rối, chỉ có tơ lòng rối thôi mà tơ lòng rối thì bàn tay nàng bất lực, nàng vuốt tóc để tưởng tượng là mình vuốt tơ lòng, gỡ rối tơ lòng.
Có thiếu nữ nào không thích săn sóc mái tóc, thẳng hay quăn, ngắn hay dài tùy ý mà săn sóc.
Nhưng chẳng thiếu nữ nào săn sóc được tơ lòng, nếu tơ lòng rối và vĩnh viễn phải chịu rối, suốt đời mang gút rối. Cho rằng gỡ được chẳng qua là việc làm miễn cưỡng, làm để tự dối lòng để tự an ủi mình, có thế thôi.
Người khôn, tơ lòn có rối không nên mó vào, càng mó vào càng làm thêm rối.
Nhưng chẳng lẽ nàng ngồi vuốt tóc mãi?
Làm sao cũng phải nói, ít nhất cũng một câu. Nàng nhẹ giọng hỏi:
- Những lời nói đó ngươi nói ra từ tâm thành mà nói hay do cái ý xạo?
Phương Bửu Ngọc mơ màng:
- Ta nói thật! Lời nói của ta phát xuất từ tâm thành! Ta không nên dàn cảnh theo ý xạo.
Tiểu công chúa lại hỏi:
- Cái tâm thành của ngươi có thừa nhận những lời đó là thật chăng?
Phương Bửu Ngọc đáp:
- Ta không muốn tin là thực, song ta không thể không tin!
Tiểu công chúa vụt cười lạnh, tuy giọng cười lạnh lùng, song nghe ra thê lương làm sao!
Nàng hỏi tiếp:
- Thông minh! Tự tin! Tại sao ngươi dám đoán định những lời ngươi vừa nói là sự thật?
Phương Bửu Ngọc thở dài.
Tiếng thở dài thay lời đáp chàng không đáp mà chỉ thở dài cái ý nghĩa còn đầy đủ hơn lời đáp.
Tiểu công chúa run run giọng:
- Sao ngươi chẳng thử nghĩ xem, những việc đó phát sanh cũng có thể là do người khác? Người khác vẫn có khả năng làm cho những việc đó phát sanh chứ?
Phương Bửu Ngọc mỉm cười:
- Còn ai nữa? còn ai đủ khả năng?
Ánh mắt của tiểu công chúa đột nhiên trở thành sắc bén, nàng bắn tia sắc bén đó, thẳng vào mặt chàng:
- Theo ngươi, chắc chẳng còn ai hoá trang thành ta có dung mạo như ta, ngôn từ cử động như ta, để làm cái việc đó sao? Sao ngươi chẳng chịu thử nghĩ như thế? Ngươi không nghĩ rồi ngươi lại oán hận ta!...
Phương Bửu Ngọc điềm nhiên:
- Ta... ta nào oán hận ngươi? Ta biết vô luận ngươi làm gì những điều ngươi làm đều do hoàn cảnh, chính hoàn cảnh của ngươi bức bách ngươi làm, chứ chẳn phải do cái tâm ngươi muốn làm, ta đồng tình với ngươi, nào ta dám nuôi niềm oán hận đối với ngươi!
Tiểu công chúa dậm chân:
- Nói mãi chung quy ngươi cũng chẳng tin ta! Ta đối vơi ngươi bằng cái tâm như thế nào? Sao ngươi đem cái tâm đó đối với ta? Ta hận ngươi!... Ta hận ngươi! Bửu Nhi...
Nàng bước tới, như ngày nào trên thuyền buồm ngũ sắc, nàng dang tay, tát vào mặt chàng.
Cái tát đó mặt chàng hứng trọn nhưng tâm chàng đau, và nàng mượn mặt chàng để tát vào tâm chàng.
Chương trước | Chương sau