XtGem Forum catalog
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 80 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 26 - Khúc ca ru ngủ

↓↓

Nước im bặt, là nước không còn rút mạnh nữa, nước không còn chênh chiều nữa, nước đã bình thản và bằng phẳng trở lại, mất cái nghịch thường thì nước lại êm ái như thường, chàng biết là nước đã bằng phẳng trở lại rồi, bởi tiếng chảy không còn vang lên, mà chàng vẫn bồng bềnh phiêu lãng.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nhưng, nơi nước thoát ra đó, là sông, là biển, hay ao hồ?


Nước không chảy, nước không nổi sóng, hẳn nơi chàng thoát ra là một vũng ao rồi.


Chàng vươn dài tay, chân, chàng ưỡn ngực, thả mình lập lờ trên mặt nước thở mấy hơi dài cho khoan khoái.


Nghe trong người thoải mái rồi, chàng đảo mắt nhìn quanh.


Quanh chàng, là trúc xanh, là hoa muôn sắc, là cỏ mượt như thảm nhung, quanh chàng là các tầng trúc, nhưng lại có hoa.


Chàng nhìn thấy một hòn giả sơn, quanh giả sơn, hoặc xa hoặc gần có những lương đình, có những nguyệt các, ngôi đình, ngôi các nào cũng được kiến trúc tân kỳ.


Xa xa, là rừng trúc, gần bên là hoa viên.


Hoa viên thanh tịnh phi thường bởi chẳng có nhiều cây cao, nên chim chóc không quy tụ, chim lắng tiếng, người lắng bóng...


Phương Bửu Ngọc khẽ làm mấy động tác, vận chuyển gân cốt cho tay chân bớt tê dại, rồi bơi vào bờ.


Chàng bước lên, đi thẳng tới hòn giả sơn.


Lại nhìn quanh quẩn, nhìn một thoáng, chẳng thấy động tịnh gì, chàng nấp sau hòn giả sơn một lúc.


Nơi khoảng giữa hoa viên và rừng trúc có những rặng ngô đồng, dưới tán ngô đồng có mấy tòa tinh xá, vách xanh cửa đỏ, trông u nhàn vô tưởng.


Có một khung cảnh như thế này, để tu tâm dưỡng tính, hẳn phải là tuyệt lắm rồi!


Chàng nấp tại đó, không lâu lắm, cảnh thanh tịnh bị tiếng cười đâu đây phá vỡ. Chàng lắng nghe, thì ra tiếng cười phát xuất từ bên trong cửa sổ của một tòa tinh xá, vọng đến tai chàng.


Tiếng cười trong trẻo vang lên giữa khung cảnh thanh nhã như thế này, có gió lành rì rào trên đầu trúc, gió đưa hương hoa thoang thoảng trong không gian, gió động cành trúc, làm cho những con chim rỉa lông nơi lá rậm chao chao mình, líu lo hòa hát...


Phương Bửu Ngọc quên hẳn mình là một tù nhân vừa vượt ngục, quên hẳn gian nguy từ sau đuổi tới, hoặc ở phía trước chực chờ, chàng nhắm mắt mơ màng, tận hưởng cái êm dịu của cảnh tuyệt trần, thoát tục.


Một lúc sau, sau khi đắn đo, chàng rời hòn giả sơn, phi thân đến tòa tinh xá, nơi có tiếng cười phát ra.


Chàng ngang nhiên xô cửa bước vào.


Chàng biết rõ, hành tung của chàng thế nào rồi cũng lộ, sớm muộn gì cũng bị lộ, thì tại sao chàng lại phải nấp nơi hòn giả sơn mãi để cuối cùng vẫn phải bị phát giác như thường.


Tại sao phải nấp tại đó trong khi chàng có thể xuất hiện kia mà.


Thà xuất hiện đương đầu với chúng hơn là nấp tại chờ đợi, chung quy rồi cũng phải đương đầu với chúng.


Ngang nhiên mà xuất hiện, mới có oai phong chứ!


Chàng ngang nhiên xô cửa, đường hoàng bước vào.


Trong tinh xá, nơi bốn vách có những gương đồng bóng loáng, trong tinh xá có bảy tám thiếu nữ đang soi mình trước những mảnh gương, hoặc vén tóc hoặc tỉa lông mày, hoặc uốn mình tìm một vài nét cong tuyệt mỹ để mà khai thác, để mà áp dụng trong cái thuật quyến rũ...


Có nàng đang ướm một chiếc áo mới, có nàng đang vuốt lại một nếp nhăn nơi chiếc áo thích hợp, chưa muốn vất đi để thay chiếc mới.


Tất cả đều đang làm đẹp, tất cả đều đang sửa chữa cái đẹp lệch lạc do chàng đùa cợt vừa rồi trên bàn tiệc của Đông Phương Ngọc Hoàn.


Chúng là những trà sơn thiếu nữ, những cô gái hái trà có những vũ điệu mê hồn, những khúc ca say đắm...


Chúng thấy chàng đột nhiên xâm nhập vào một nơi biệt lập của chúng, cùng kêu rú lên cùng chạy tứ tán.


Chúng như một đàn chim sẻ thấy bóng lão ưng, hoặc một đàn gà con vừa nghe tiếng vỗ cánh của diều hâu.


Chúng không chạy ra ngoài, chúng chạy vào trong bên sau chiếc màn, phút chốc tiếng chân im bặt, tiếng rú cũng im bặt, tòa tinh xá trở lại trầm tịch như cảnh hoang.


Nhưng chẳng phải chúng rút lui tất cả như Phương Bửu Ngọc đã nghĩ.


Một nàng còn ở lại, nàng ngồi trước mảnh gương đồng. Nàng vận một chiếc áo mỏng như khói, trắng như tuyết, tóc nàng buông xõa, màu đen huyền của tóc phản ánh với màu áo tạo thành một bức tranh tố nữ tuyệt vời.


Nàng bất động.


Song còn nữa! Còn một thiếu phụ nữa, một thiếu phụ ngồi cạnh chàng tay cầm chiếc lược, chải trên suối tóc đen huyền của nàng, thiếu phụ cũng đẹp tuyệt vời, dù là cái đẹp nửa chừng xuân.


Nhưng, thiếu nữ là ai nếu không phải là tiểu công chúa?


Trên đời này có người giống người như thế chăng?


Nếu không có người giống người như hai giọt nước, thì hẳn thiếu nữ phải là tiểu công chúa rồi!


Thiếu phụ có thấy chàng chăng? Tiểu công chúa có thấy chàng chăng? Cả hai có thấy tất cả thiếu nữ khác đều chạy trốn hết chăng?


Chỉ biết tiểu công chúa thản nhiên, thiếu phụ thản nhiên.


Tiểu công chúa bất động để cho thiếu phụ làm đẹp cho nàng.


Thiếu phụ cũng bình thản tiếp tục phần việc làm đẹp cho tiểu công chúa.


Thiếu phụ không phải là người xa lạ lắm đối với chàng...


oOo Phương Bửu Ngọc đứng gần vọng cửa, bất động.


Lâu lắm tiểu công chúa quay đầu lại, trông thấy chàng, thay vì kêu lên nàng lại im lặng.


Nàng nhìn chàng, nhìn một lúc lâu, gương mặt trầm tịnh đó vụt trở nên kinh ngạc.


Rồi qua một lúc lâu nữa thiếu nữ run run giọng:


- Ngươi... ngươi là Bửu Nhi? Phương Bửu Nhi?


Phương Bửu Ngọc gật đầu:


- Phải! Phương Bửu Nhi đây!


Tiểu công chúa kinh ngạc, rồi hỏi như vậy có nghĩa là từ ngày ly tán đến nay, nàng mới gặp chàng lần đầu.


Thế là nghĩa làm sao? Mới gặp nhau lần đầu sao?


Tiểu công chúa tiếp:


- Sáu năm! Sáu năm dài!... Ta không gặp ngươi! Ngươi thay đổi quá nhiều... ngươi lớn lên... ngươi trưởng thành... ta... thực tình... ta khó nhận ra ngươi ngay...


Nàng càng thốt, giọng càng rung rung rất mạnh niềm xúc động nơi nàng đã lên cao độ.


Rồi nàng đứng lên nàng đứng lên mới tỏ lộ rỏ thân hình nàng rung như giọng nói của nàng.


Phương Bửu Ngọc mỉm cười:


- Hơn sáu năm nay, ngươi chẳng hề gặp ta một lần nào sao?


Tiểu công chúa gật đầu:


- Đúng vậy, từ ngày chia tay nhau trên thuyền buồm ngũ sắc thấm thoát đã sáu năm hơn rồi.


Phương Bửu Ngọc vẫn mỉm cười.


Tiểu công chúa cúi gầm đầu, gượng điểm một nụ cười:


- Có! Ta có gặp ngươi đêm qua...


Nàng tiếp:


- Nhưng, đêm qua ta nằm mộng gặp ngươi! Chừng như mỗi đêm ta mỗi gặp ngươi trong mộng!


Bỗng nàng chạy đến cạnh Phương Bửu Ngọc, chừng như chạy như vậy nàng mệt lắm, nàng đứng thở, cách thở của nàng có vẻ nũng nịu, lồng ngực phồng lên xẹp xuống, chứng tỏ niềm xúc động đang xâm chiếm nàng, rồi nàng vươn cánh tay vòng qua cổ chàng, rồi nàng câu cứng vòng tay nơi đó, cuối cùng thì nàng òa lên khóc.


Phương Bửu Ngọc tối mắt lại, có thể là chàng cũng xúc động như nàng, và niềm xúc động làm mờ mắt chàng, chàng vì mất thần mà mờ mắt, hay vì lệ đọng thành màn che mờ mắt, điều đó chỉ có chàng mới biết rõ cho mình mà thôi.


Chàng thở dài, không làm một cử động nào dù Tiểu Công chúa đang ghì vòng tay nơi cổ chàng.


Chàng như pho tượng đá đứng sững tại đó.


Tiểu công chúa khóc một lúc rồi hỏi:


- Làm sao ngươi đến đây được? Tại sao ngươi chẳng nói gì cả?


Phương Bửu Ngọc từ từ đưa tay lên, định bắt bàn tay đó lên mớ tóc đen huyền của nàng, định xoa xoa lên mớ tóc đó, tỏ vẻ âu yếm song ngón tay vừa chạm phải mấy sợi tóc đầu tiên, chàng tụt tay về rồi buông thõng xuống như trước.


Đoạn chàng, thở dài mấy tiếng rồi nhẹ giọng hỏi:


- Ngươi bảo ta nói? Ngươi muốn ta nói gì?


Tiểu công chúa nũng nịu:


- Nói những gì mà ngươi tao ngộ trong mấy năm qua, nói là... là...


ngươi hằng tưởng nhớ đến ta, ngươi luôn luôn tưởng nhớ đến ta giờ phút nào cũng nhớ đến ta...


Phương Bửu Ngọc lại thở dài:


- Trong mấy năm nay ta vẫn mạnh như thường, bằng cớ là ta có mạnh mới còn gặp lại ngươi đây? Và ta luôn luôn tưởng nhớ đến ngươi, đêm qua ta có nằm mộng ta thấy ngươi trong mộng, ta... ta...


Giọng chàng đột nhiên khàn lại, rồi sền sệt, cuối cùng chàng không tiếp được trọn câu.


Vừa lúc đó, có tiếng chân người vang lên bên ngoài song cửa.


Tiểu Công Chúa run bắn người lên, hấp tấp nói:


- Nguy rồi! Nguy rồi! Có người đến đó! Nơi đây không phải là chỗ an toàn...


Nàng buông vòng tay quanh cổ chàng, nàng nắm tay chàng, lôi nhanh vào phía sau bức màn, rối hấp tấp nói:


- Yên trí theo ta, phải theo ta mới mong an toàn, ta không thể để cho họ hại ngươi...


Qua khỏi bức màn, vượt qua hai gian phòng nữa Tiểu Công Chúa mới dừng chân, quay mình lại đóng cửa.


Nơi chàng đến là một gian phòng vô cùng hoa mỹ, cạnh tường có một chiếc giường, giường toa? ra một mùi thơm quyến rũ phi thường.


Chiếc giường đó hẳn là một vật thường hiện trong tâm tưởng của mỗi nam nhân, bởi loại giường đó chỉ giành cho mỹ nhân, khi mỹ nhân nằm trên giường, sắp sửa đưa hồn vào mộng hình ảnh đó hấp dẫn làm sao!...


Giường đã thơm, màn giường lại mỏng, màu hồng hồng một màu mát mắt, rồi gối cũng hồng, màn hồng, gối hồng, bên cạnh chăn trắng toàn gian nhà chỉ dùng một màu, màu hồng, trừ chiếc chăn màu trắng, ý chừng người chiếm gian nhà này muốn mượn màu trắng đó phản chiếu màu hồng tỏ rỏ cái tinh khiết của con người thanh nhã.


Phương Bửu Ngọc nhìn quang cảnh như kinh ngạc...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bố của con gái

Bố của con gái

Một người bố, có thể với tất cả mọi người nó cũng như bao người bố khác trên

30-06-2016
Cuốn theo chiều gió

Cuốn theo chiều gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu

26-06-2016
Vị trí nào cho em?

Vị trí nào cho em?

- Ngay từ đầu vị trí phù hợp nhất của em là người lạ của anh, đúng không anh? -

23-06-2016
Những điều còn lại

Những điều còn lại

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tôi cứ

25-06-2016
Một cõi duyên trần

Một cõi duyên trần

Choáng váng, anh định thần nhìn thấy nắp chiếc rương bật tung, anh tiến lại

24-06-2016
Thức đợi bình minh

Thức đợi bình minh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016