Đang ngồi, Phương Bửu Ngọc vụt đứng lên run giọng:
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ngươi...
Tiểu công chúa, nghiến răng, dậm chân:
- Ta hận ngươi! Vĩnh viễn ta chẳng muốn thấy mặt ngươi...
Lệ thảm trào ra, nàng đưa tay che mặt, nàng gào lên quay mình chạy ra ngoài.
Phương Bửu Ngọc lặng người tại chỗ nhìn theo bóng nàng, lòng hoang mang...
Thật?... Giả?...
Nào ai biết là chân? Nào ai biết là giả? Ngoài nàng?
Cái điều làm cho Phương Bửu Ngọc khó nghĩ là nàng có thể làm như vậy được chăng?
Nếu không là nàng thì là ai? Tiểu công chúa nào đến phòng chàng, dụ chàng đến mộ địa? Giả chăng? Kẻ nào giả mạo nàng để lừa chàng?
Một nàng tiểu công chúa từ ngôn từ, cử động, không sai một điểm nhỏ, nàng ấy giả chăng?
Chàng lẩm bẩm:
- Nếu có người giả mạo nàng, thì ta nghi oan cho nàng rồi... Nhưng ta tin ta không nghi oan đâu, ta tin ta chẳng lầm! Ta tin là sự tình đích xác như vậy rồi!
Rồi chàng lại nghĩ ; - Có cái gì chứng minh, là thật, là giả? Ta biết đích xác lý do suy luận, do linh giác đã chắc gì là thật? Nàng nói cũng có lý lắm chư!
Giả chân, chân giả, chàng chưa tin hẳn như thế nào, tâm tư chàng hết sức hỗn loạn.
Chính đáng lúc nhiều ý niệm phát sanh trong tâm tư, chàng thấy cảm thấy chân tay bất lực, đầu óc quay cuồng, màn đen từ từ buông phủ trước mặt, màn đen dày dần dần, cuối cùng màn đen phủ trùm lên toàn thân thể chàng.
Chàng ngã sụm xuống tại chỗ.
X Phương Bửu Ngọc thất tung đã mấy hôm rồi.
Trong những biến cố trên giang hồ gần đây, sự thất tung của chàng là một biến cố được truyền bá sâu rộng hơn mọi biến cố khác.
Sự kiện đó quan trọng chẳng phải do con người chàng phi thường, trái lại người ta xem sự thất tung của chàng là một điều sỉ nhục cho con nhà võ, một sỉ nhục mà gần đây không một nhân vật bại hoại nào có thể làm, hoặc giang hồ phê phán nặng như vậy.
Vân Mộng Đại Hiệp Vạn Tử Lương, Tiểu Tướng Quân Kim Tổ Lâm và bảy vị đệ tử bảy môn phái lớn cũng vì sự kiện đó mà giang hồ bớt trọng vọng.
Những thiếu nữ si cuồng vì chàng xem chàng như thần tượng từng giật một sợi tóc, một chéo áo của chàng để làm vật báu, nhìn vật báu mà tưởng nhớ đến người hùng của lòng họ, những kẻ đó giờ đây không tiếc lời nguyền rủa chàng.
Chàng từ ngôi vị hoàng tử của những lòng xuân, rơi xuống hàng ngũ bọn hành khất.
Đối với các nàng, hiện tại chàng còn kém hơn một hành khất, bởi hành khất chỉ nghèo hèn thôi, còn chàng là con người man trá xảo quyệt đáng tởm, đáng xa lánh.
Hành khất chỉ hôi hám xác thân, y phục, những cái hôi hám đó thể thay đổi bằng cái lốt huy hoàng được.
Chàng thì hôi hám tâm hồn, dơ dáy tư cách, cái hôi hám đó hủy diệt trọn vẹn nhân phẩm của chàng.
Mà con người đã mất nhân phẩm thì còn đứng làm sao giữa giòng đời, còn nhìn làm sao người đời?
Không ai cầu thân một con người như vậy cả.
Bọn thiếu nữ thất vọng rồi thẹn cho mình quá bồng bột, đem hình đất mà tô vàng, đặt thành thần tượng, họ thẹn rồi sanh hận. Giả sự họ chụp được chàng, là họ dám xé xác chàng ra ngay.
Tuy Vạn Tử Lương biết rõ thực chất của con người Phương Bửu Ngọc, song trước những chứng tích như vậy, y còn làm sao biện bạch cho chàng?
Cái điều làm cho Vạn Tử Lương bất mãn nhất, là chàng bỏ đi mà chẳng có một lời cáo biệt với y hay với bất kỳ ai trong bọn.
Y cũng như nội bọn, làm sao hiểu được nguyên nhân Phương Bửu Ngọc bỏ đi mà chẳng cáo tử?
Thực sự chàng có bỏ đi đâu? Chàng không có ý đó, đã không có ý bỏ đi thì cáo biệt thế nào được?
Họ cứ cho rằng chàng lặng lẽ bỏ đi âm thầm rời họ, họ chỉ nghĩ là chàng khổ sở lắm mới hành động như vậy.
Chẳng một ai biết là quanh chàng có muôn ngàn mảnh lưới giăng giăng, một bước chân không dè dặt là rơi vào cạm bẫy, những cạm bẫy đó đều có thể làm chết người cả.
Họ phiền Phương Bửu Ngọc, phiền vì chàng khi phụ hảo ý của họ.
Thiên Đao Mai Khiên đúng là một tay có khí phách anh hùng. Đối với sự thất tung của Phương Bửu Ngọc, y chẳng phê bình một tiếng, đừng nói là y có một tiếng ác đối với chàng.
Chàng thất tung, thì đại hội Thái Sơn có cái cơ phát động trở lại, phàm cái gì bị dồn nén bị hủy diệt miễn cưỡng, khi phát trở lại phải mãnh liệt phi thường.
Bao nhiêu thiếu niên anh tuấn đều cảm thấy lòng hiếu thắng bị kích động mạnh.
Có kẻ đi xa hơn cho rằng mất thời gian khi đặt kỳ vọng nơi một người hữu danh vô thực như Phương Bửu Ngọc.
Bọn thanh thiếu niên đó cho rằng tài nghệ của Phương Bửu Ngọc chẳng đáng kể gì, nếu bỏ qua cuộc tỷ thí tại Thái Sơn, mà chỉ định chàng làm đại diện võ lâm tranh tài cùng ngưới áo trắng, thì cầm chắc cái bại trong tay, bởi chàng nào phải là thiên hạ đệ nhất anh hùng?
Và cái danh từ đệ nhất anh hùng phải thuộc về một trong những tài hoa son trẻ tham sự kỳ tỷ thí sắp tới đây.
Như vậy là cuộc tỷ thí tại Thái Sơn phải khai diễn rồi!
Như vậy là phải có máu đổ thây rơi, qua cuộc loại trừ để tìm một đại biểu.
Chọn được đại biểu rồi, bao nhiêu người phải chết trong cuộc tuyển chọn đó?
Võ lâm Trung Nguyên còn gì? Lớp già tàn tạ, lớp trẻ bừng lên, bừng rồi tắt như ngọn lửa rơm, bởi cuộc tỷ thí tại Thái sơn sẽ dập tắt những ngọn lửa nồng đó.
Bao nhiêu thanh thiếu niên phải táng mạng trong cuộc chiến tuyển chọn nhân tài?
Và người được tuyển chọn sẽ làm nên trò gì chăng? Hay lại chờ chết nơi tay người áo trắng?
Như vậy cuộc tuyển chọn đó có ích lợi gì, nếu không là võ lâm Trung Nguyên tự diệt?
Có một điều kỳ quái nhất là những kẻ từng bại nơi tay Phương Bửu Ngọc, từng khâm phục tài nghệ chàng, những kẻ đó hẳn phải biết thực tài của chàng như thế nào, họ lại lặng im không tìm một lời biện hộ cho chàng.
X - Tai họa!... Tai họa!... Tai họa!...
Tai họa ở đâu? Tai họa cho ai?
Trong gian phòng, đèn không sáng lắm, bên cạnh ngọn đèn Vạn Tử Lương không ngừng thở dài, chốc chốc lại kêu khẽ:
- Tai họa!.... Tai họa!
Y kêu lên hai tiếng đó, chẳng biết bao nhiêu lần rồi.
Kim Bất Úy đột nhiên vỗ tay xuống bàn, rồi đứng lên cao giọng:
- Đi! Phải đi! Tôi phải đi tìm hắn!
Công Tôn Bất Trí ngẩng đầu lên nhìn y:
- Đi? Tìm Lữ Vân? Ngô Thiết Linh?
Kim Bất Úy gật đầu:
- Đúng! Chúng ta phải đi tìm họ, chúng ta phải hỏi họ thực sự Phương Bửu Ngọc có thực tài chăng? Tôi muốn hỏi họ tại sao họ không biện bạch một tiếng nào cho Phương Bửu Ngọc. Nếu Phương Bửu Ngọc là một tên man trá xảo quyệt, họ bại nơi tay Phương Bửu Ngọc, họ có vinh dự gì?
Công Tôn Bất Trí thở dài:
- Các người dù muốn đi tìm họ dù muốn họ biện bạch cho Phương Bửu Ngọc, vị tất nỗi oan này được giải tỏa? Hà huống Bửu Ngọc..., hắn...
Y thở dài dừng lại đó, không tiếp nữa.
Kim Bất Úy cương quyết:
- Vô luận làm sao, chúng ta phải tìm họ, yêu cầu họ hướng về thiên hạ quần hùng nói cho minh bạch, rằng Phương Bửu Ngọc chẳng phải như vậy, Phương Bửu Ngọc vì một lý do nào đó.
Vạn Tử Lương trầm buồn ra mặt:
- Chúng ta nên đi chăng? Đi để rồi...
Thạch Bất Vi đột nhiên cao giọng:
- Đi! Nên đi!
Mạc Bất Khuất, Kim Tổ Lâm, Ngụy Bất Phàm, Tây Môn Bất Nhược cùng một loạt đứng lên.
Dương Bất Nộ hét:
- Phải đi! Đi ngay bây giờ!
X Họ có biết đâu, sau cái ngày giao thủ với Phương Bửu Ngọc, bọn Lữ Vân, Ngư Truyền Giáp, Ngô Thiết Linh đã rời nhà ra đi?
Những người đó đi đâu?
Chính những người nhà của họ cũng chẳng biết được, bởi mỗi người đều ra đi hấp tấp, vội vàng, mỗi người đều bí mật ra đi, đi như người trốn tội.
Họ đi, không phải họ cùng đến một nơi, họ đi mỗi người một hướng, họ đến mỗi người một địa phương, họ không cùng đi một ngày bởi có kẻ trước người sau, giao thủ với Phương Bửu Ngọc và họ khởi hành sau ngày giao thủ.
Họ đi ngày khác, họ đi khác phương hướng, nhưng họ cùng đi một mục đích.
Mỗi người có tiếp nhận một phong thơ ngay sau ngày giao thủ, tiếp được thơ rồi là họ đi liền.
Họ đi gấp đến độ không kịp thu xếp hành trang.
Phong thơ đó nói gì? Chỉ có họ biết mà thôi chẳng một ai biết nội dung phong thơ thì làm gì biết được người gởi phong thơ?
Bọn Vạn Tử Lương phải nhọc công xuôi ngược bao nhiêu đoạn đường, để rồi hoàn toàn thất vọng.
X Thực ra Phương Bửu Ngọc ngã xuống, nhưng ngã ngồi ngay trên giường chứ chưa ngã trên nền.
Chàng kiên tâm trong mông lung hắc ám, cố chống lại hôn mê.
Chàng cắn răng, cố định thần, giữ cho nhãn lực không dao động, nhãn lực dao động là đôi mi nặng nề, mắt chàng sẽ khép lại mà mắt khép lại là tâm thần chìm lịm vào âm u ngay.
Tuy nhiên chàng cảm thấy làm cái việc đó rất khó khăn, càng cố gượng nhướng mắt, đôi mí càng trầm xuống.
Đôi mi càng nặng, chàng càng cắn chặt hai hàm răng, cố cắn cho đau, dùng cảm giác đau để đánh thức mọi hôn trầm.
Điều quan trọng là chàng phải giữ đôi mắt mở mãi, nếu đôi mắt nhắm lại, tức nhiên chàng lại bại cuộc, bại cuộc vì một chén trà.
Khó khăn thật!
Chàng cảm thấy khó hơn chiếm nhiều ưu thế trong cuộc ác đấu.
Chương trước | Chương sau