pacman, rainbows, and roller s
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 4 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 26 - Khúc ca ru ngủ

↓↓

- Ngươi đến rồi đó phải không? Đã đến thì vào! Cứ vào!

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Phương Bửu Ngọc giật mình:


- Ta đã bị phát hiện rồi chăng?


Chàng không còn cách nào khác hơn, bước ngang qua màn, vào trong.


Giữa gian nhà, có một chiếc bàn ngọc, trên bàn có một chiếc bình bằng ngọc, trong bình có mấy đóa hoa trà.


Hoa cắm rất khéo, trên thế gian này, cắm hoa được khéo như vậy, hẳn là kẻ nào đó đạt đến mức tinh vi của thuật cắm hoa.


Chàng thấy bình hoa, bất giác sững sờ thầm nghĩ:


- Còn ai nữa? Còn ai lãnh hội thuật cắm hoa đến độ tinh vi như thế này, nếu không là nàng?


Bỗng, chàng cảm thấy chới với, như mình đứng giữa không gian, chân đạp trên gió.


Nền phòng chàng đứng tụt xuống, chàng rơi theo, rơi mãi, như bên dưới chỗ chàng rơi không có đáy.


Chàng không hoang mang, cứ để cho thân hình rơi xuống, tâm tư không nghĩ đến sự biến hóa đó, mà chỉ nghĩ đến bình ngọc có cắm hoa trà.


Chàng tự hỏi:


- Có phải là nàng cắm hoa chăng? Nếu đúng là nàng thì việc cắm hoa này do nàng tự nguyện mà làm, hay bị bắt buộc phải làm?


Nếu là tự nguyện, thì lúc cắm hoa, nàng có nghĩ là làm vậy, nàng sẽ đưa Phương Bửu Ngọc vào cạm bẫy của đối phương?


Nếu bị bắt buộc, thì làm sao nàng bình tịnh được lúc cắm hoa, bởi có bình tịnh mới cắm được một số hoa vào bình, với trọn vẹn tinh vi của bí thuật?


X Rơi xuống thình lình như vậy, dù cho ai cũng thế, ít nhất cũng có những phản ứng thông thường, là chới với đôi tay, đạp đôi chân, dù những cử động đó chẳng mang lại một kết quả nào, song vẫn phải có, bởi những cử động đó phát xuất tự nhiên, do bản năng tự vệ, tự tồn, những cử động phát sinh không chờ cái tâm điều khiển.


Nhưng, Phương Bửu Ngọc trái lại, xuôi tay, xuôi chân, bất động như một quả cầu, để mặc cho sức nặng toàn thân đưa xuống, xuống đến đâu cũng được.


Đúng ra, chàng có muốn làm những cử động thông thường do bản năng tự tồn cũng chẳng được, bởi chàng bất lực.


Tại sao chàng bất lực, trong khi võ công còn nguyên vẹn?


Chẳng rõ nơi chàng rơi xuống là hố, là giếng, là hầm gì, chẳng rõ, từ hai bên, bốn bên hay từ bên dưới đáy, một cái hấp lực mãnh liệt hút chàng từ trên đi xuống, chính cái hấp lực đó hóa tiêu những cử động của chàng.


Chàng không làm sao kháng cự lại hấp lực phi thường đó nổi.


Chàng nghe có tiếng nước chảy ro ro đâu đây, nước chảy rất đều, tiếng nước chảy vang lên đến khi chàng xuống tới tận đáy mới ngưng bặt.


Tiếng nước chảy ngưng, hấp lực cũng tiêu tan theo, chỗ nứt trên đỉnh đầu dính lại liền như cũ, ngăn chàng riêng biệt với thế giới bên trên, thế giới của chủ nhân rừng trà.


Chung quanh chàng không một tiếng động.


Chàng có cảm tưởng nơi chàng vừa rơi xuống là một đáy mộ, có điều đáy mộ khá sâu, sâu gấp mấy mộ thường.


Dưới đáy có nước, nước sâu độ ba thước.


Chàng rơi xuống tầng nước đó, ngập nửa thân người.


Bây giờ, chàng mới biết tại sao có hấp lực đó. Thì ra dưới đáy có chứa nước, có một cái hang, khi chàng rơi xuống, có một người nào đó ấn một cơ quan cho nắp miệng hang tận bên dưới mở rộng ra, nước rút xuống sâu, nước rút tạo nên hấp lực đó, rồi khi chàng rơi xuống nước, nắp miệng hang bên dưới được đóng lại, nước không rút nữa, nên chẳng nghe âm thanh mà hấp lực cũng tiêu tan. Nếu miệng hang không đóng kịp, chắc hẳn chàng bị nước hút luôn vào lòng hang.


Tầng nước sâu đến ba thước, tích lượng khá nhiều, nên hấp lực mới mãnh liệt như vậy.


Qua suy luận đó, Phương Bửu Ngọc nhận thức ngay sự theo dõi chàng của đối phương, chúng ngầm cho người bám sát bên chàng, chúng ẩn trong bóng tối dụ dẫn chàng, lừa chàng từng giai đoạn.


Từ nơi mộ địa, lừa đến rừng trà, từ ven rừng trà, vào ngôi tinh xá, từ ngôi tinh xá vào gian phòng bí mật có lọ hoa do tiểu công chúa cắm hoa, rồi từ gian phòng có lọ hoa rơi xuống đáy nước này.


Chúng lừa chàng qua mấy giai đoạn rồi đến đây là giai đoạn cuối, hay còn nhiều giai đoạn nữa?


Chắc chắn là phải còn.


Nhưng chúng là ai? Tại sao chúng có ác tâm đối với chàng?...


Chàng thở ra, lấy lại bình tịnh, đảo mắt nhìn xung quanh nhận định tình thế.


Bốn phía, vách toàn bằng thép tốt, vách rất dày, hẳn phải kiên cố, nhân lực chẳng làm sao phá nổi, nhất là chỉ có mỗi một mình chàng.


Từ mặt nước lên trên nóc, chiều cao ít nhất cũng hơn hai mươi trượng, một chiều cao vượt ngoài sở năng thoát ly của những ai có thuật khinh công tuyệt diệu nhất.


Từ trên đỉnh đầu chàng có âm thinh kỳ bí, do một kẻ nào đó phát ra, vọng văng vẳng xuống chàng.


Kẻ đó mở đầu bằng mấy tiếng cười rồi mới thốt một câu, tiếng cười và tiếng nói âm trầm lạnh lùng phi thường:


- Phương Bửu Ngọc! Ngươi là con người phi phàm, chúng ta phải có cái kế bất phàm, bởi chỉ có kế bất phàm mới lừa được kẻ phi phàm!


Đứng trong nước, Phương Bửu Ngọc từ từ hỏi:


- Ngươi là ai? Các ngươi là ai? Nguyên nhân nào khiến các ngươi đưa ta vào cảnh huống này? Đưa ta vào cảnh này, các ngươi có dụng ý như thế nào? Tại sao các ngươi không xuất hiện diện đối diện với ta mà đường hoàng nói rõ dụng ý của các ngươi? Các ngươi không thể làm một việc quang minh chính đại chăng?


Chàng dừng lại một chút, đoạn tiếp:


- Ra mặt đi, ít nhất chúng ta cũng diện đối diện chứ. Có cái gì làm cho ngươi cố kỵ đến đỗi phải giấu mặt giấu mày?


Người bên trên đáp:


- Ngươi muốn thấy mặt ta, điều đó không khó khăn gì. Nhưng...


Người đó dừng lại.


Sự bỏ lửng câu nói nửa đoạn có ý rõ rệt. Phương Bửu Ngọc thừa hiểu như vậy, chàng hiểu là đối phương muốn gieo hoang mang nóng nảy nơi chàng.


Song chàng trầm tịnh như thường, chẳng chút hấp tấp vội vàng, chàng im lặng chờ nghe, không hỏi một tiếng nào.


Cuối cùng thì chính người đó nóng nảy, bởi y chờ chàng nói mà chàng không nói, thì y phài nói luôn, không thể nín lâu:


- Trong hiện cảnh, ngươi là một tù nhân của bổn cung, thì việc muốn gặp mặt ngươi, là một việc không khó khăn gì, nếu có khó khăn là do địa vị của người mà ngươi muốn gặp mặt. Muốn gặp mặt người trong bổn cung, hẳn phải khó khăn rồi, bởi người trong bổn cung không thể khinh thường xuất hiện. Huống chi ngươi chẳng phải là khách, ngươi chẳng phải là bằng hữu, mà ngươi chỉ là một tù nhân. Một tù nhân đòi gặp mặt một chủ nhân, đâu có phải là một việc dễ dàng?


Người đó dừng lại, lần này y dừng câu nói chẳng có dụng ý gì khác hơn là nhấn mạnh cái ý thôi, rồi y tiếp:


- Muốn gặp mặt người trong bổn cung, trước hết, ngươi phải tỏ ra mình có bản lĩnh, mà cái bản lĩnh đó phải được thể hiện qua sự giải thoát cảnh nguy. Ngươi cứ tận dụng bản lĩnh để giải thoát khỏi cảnh này, khi nào ngươi không đủ năng lực tự giải thoát hẵng hay. Giả sử ngay từ bây giờ, ngươi thú nhận là mình bất lực, thì cứ kiên nhẫn chờ một vài hôm, người trong bổn cung sẽ định một cơ hội nào đó cho ngươi gặp mặt.


Một tràng cười quái dị tiếp theo câu nói, tràng cười nghe ghê rợn phi thường.


Rồi người đó tiếp nối:


- Nói thế, chứ làm gì ngươi có bản lĩnh thoát đi? Chẳng những không có bản lĩnh thoát đi, ngươi cũng không đủ nhẫn nại chịu đói, chịu khát ở dưới đó chờ đợi mấy hôm. Ngươi biết tại sao chăng? Tại vì chúng ta muốn thử thách ngươi đó, xem ngươi có thể chịu đựng nổi mọi sự ma phiền, chúng ta phải làm cho ngươi nếm đủ mọi loại ma chiết và phiền nhiễu. Ngươi sẽ mệt mỏi, ngươi sẽ hao mòn từ tinh thần lẫn thể xác, cho ngươi mất hết nhân hình, chỉ đến lúc đó người trong bổn cung mới dùng móc câu móc ngươi lên, chừng đó người trong bổn cung mới nói rõ ràng cho ngươi hiểu, chừng đó ngươi chỉ còn có cách cúi đầu, tuân lệnh người trong bổn cung, dù người trong bổn cung có nói gì, có bảo ngươi làm gì...


Lại một tràng cười vang lên, giọng cười biểu lộ một niềm đắc ý vô biên, niềm đắc ý lớn hơn cả sự đắc ý của đoàn quân xâm lược cười đùa mà giẫm gót giày tàn nhẫn trên mảnh đất có một dân tộc yếu hèn, bởi yếu hèn nên chiến bại.


Phương Bửu Ngọc không đáp.


Người bên trên cao giọng hơn, hỏi:


- Ngươi có nghe người bổn cung nói với ngươi đây chăng? Ngươi.. Bỗng, y nghe như bên dưới đáy hầm sâu, có tiếng nước chảy.


Tiếng nước chảy vang lên, tiếng nói của y ngưng bặt.


Một ngọn đèn bật cháy, tia sáng chiếu thẳng xuống đáy hầm.


Lớp nước nơi đáy hầm dần dần rút đi, lớp nước càng rút, đáng lẽ Phương Bửu Ngọc càng lộ hình, nhưng không, thân hình chàng như biến theo lớp nước, khi nước rút hết rồi thì chàng cũng biến mất luôn.


Hiển nhiên Phương Bửu Ngọc đã tìm được cơ quan tháo nước. Trôi theo giòng nước rút, chàng lòn qua miệng hang bên dưới thoát đi.


Vô luận bên ngoài miệng hang có những gì đang chờ đợi chàng, Phương Bửu Ngọc cũng chẳng do dự, thà ra ngoài đó, gặp sự tình thế nào, đối phó thế ấy, hơn là ngâm mình trong nước ở đáy hầm sâu chờ chết.


Ra đến bên ngoài, ít nhất chàng cũng có dịp tranh đấu dành tự do, dành lẽ sống, hơn là đứng tại đây, bất động chờ chết.


Chàng thoát đi như vậy, tự nhiên ác ma phải sợ, phải giận, nhưng dù sợ, dù giận, chúng cũng phải khâm phục chàng.


Chàng đúng là mẫu người bất khuất, bất khuất đến độ trầm lặng, gặp cảnh nào nguy hiểm đến đâu cũng chẳng hề nao núng, luôn luôn tìm cách thoát hiểm, chẳng bao giờ xuôi tay chịu cho số phận đưa đẩy vào thụ động.


Người trên miệng hầm càu nhàu, nhưng lại với giọng luyến tiếc:


- Khá lắm! Tay đó quả là hữu dụng. Nếu chúng ta khuất phục được mẫu người đó về hợp tác, thì sự thành tựu sẽ phi thường vậy. Hắn là con người đáng sợ. Giả như không khuất phục hắn quy hàng, thì chỉ còn có cách là sát hại hắn, để trừ diệt một mối hoạn họa trong tương lai.


Không còn nghi ngờ gì nữa là hắn sẽ đối đầu với chúng ta, hắn sẽ là một kẻ tử đối đầu nguy hiểm nhất!


Một giọng cười trong trẻo vang lên, như để đáp lại câu nói đó, rồi tiếp theo là một giọng nói không kém vẻ bí ẩn:


- Mẫu người đó, ta giết sao được chứ? Giết đi, thì tìm đâu ra được một con người thông minh cỡ đó? Hắn chính là cỡ người ta cần đấy, nếu ta chẳng cần hắn, nếu ta muốn giết hắn, thì làm gì hắn sống được đến ngày naỵ..


Một giọng cười nhẹ hơn tiếp nối:


- Ta muốn hắn sống. Hắn dù là sắt, ta có cách nung cho hắn mềm.


Hắn dù là kim cương, ta có cách mài dũa hắn trở thành một trang sức của ta. Bất cứ hắn là gì, ta vẫn có cách biến hắn thành một công cụ của ta!


Người đó lại cười khanh khách, rồi tiếp:


- Ngươi biết chứ? Ngươi biết ý ta đã quyết tâm chứ?


Giọng cười phát huy một ma lực, cái ma lực có thể hút được những vật thể vô tri giác, cấp cho mỗi vật thể một linh hồn...


X Phương Bửu Ngọc uốn mình thành một khoanh tròn, lòn qua cửa hang bên dưới, theo giòng nước thoát ra.


Sức hút của nước khá mạnh, nước cuốn chàng, đẩy chàng, có làm cho chàng đau đớn phần nào, nhất là qua những lần chàng va chạm vào vách hang.


Nhưng chàng có cái gan lì chịu đựng mọi đau đớn, chàng có cái tâm kiên trì giúp chàng giữ vững ý chí vượt qua bao gian khổ, chàng tin chắc là giòng nước đó, dù siết mạnh đến đâu, cũng chẳng làm cho chàng chết được.


Không, mạng chàng chưa dứt, trong giòng nước cuốn đó, giả sử chàng còn đứng lại nơi đáy hầm, giòng nước đó bất động, thì có thể chàng chết.


Nhất định trên thế gian này, chẳng bao giờ có một kẻ nào đủ năng lực chạm đến mạng sống của chàng nổi.


Cái sanh mạng của chàng, nếu có phải mất, thì chỉ có một người có thể làm mất thôi, người đó là đấng vạn năng, người đó là chủ tể muôn loài, động vật và bất động vật.


Người đó là hóa công!


Đừng ai hòng thiết kế, định mưu hãm hại chàng nổi!


Giòng nước chảy mạnh, tuy có làm chàng đau đớn qua những va chạm và chướng ngại, song được cái lợi là chảy mau, bởi có mạnh mới có mau, và hiện tại chàng còn mong mỏi gì hơn là thoát đi mau!


Xem cho biết khi thoát lọt ra ngoài rồi, bên ngoài đó là đâu, có những gì đang chờ đợi chàng.


Một tiếng vút vang lên, tiếng của vật gì đang bị dồn ép trong áp lực, vọt ra ngoài áp lực đó, rồi tiếng nước im bặt.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Lặng yêu

Lặng yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại") Ai

27-06-2016
Kiêu sủng - Đinh Mặc

Kiêu sủng - Đinh Mặc

Văn án: Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường, người đàn ông quay mặt lại,

09-07-2016 23 chương
Chú hề

Chú hề

Người ta nói rằng người lạc quan là người cô độc vì họ lúc nào cũng tỏ ra vui

28-06-2016
Bản Romance cho em

Bản Romance cho em

Điều đó đôi lúc khiến tôi xao nhãng đôi chút trong những bài guitar của mình. Nhưng

30-06-2016
Đêm biển

Đêm biển

(khotruyenhay.gq- Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Cái ngõ bê tông

Cái ngõ bê tông

Ông cúi mặt, cái ngõ đất bẩn thỉu đã khoác lên mình một tấm áo mới, khang trang

24-06-2016
Khó lắm...

Khó lắm...

Đã gần 10 giờ. Yên và Linh đang ngóng những chiếc xe tải. Từ sáng tới giờ kiếm

25-06-2016
Những người lính Mỹ

Những người lính Mỹ

Nguyễn Duy An là người Á Châu đầu tiên đảm nhận chức vụ Senior Vice President National

30-06-2016