Pair of Vintage Old School Fru
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 124 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 25 - Mê hồn trận

↓↓
Cách di động của người áo tro vàng quái dị vô tưởng, thành ra Phương Bửu Ngọc không ức độ nổi bước tiến thoái của hắn, chàng sơ xuất thế nào lại để hắn chụp trúng vào đùi.


Chụp trúng rồi hắn ôm cứng lại đó.


Chàng chợt tỉnh ngộ, đối phương chính là Thổ Long Tử bởi cái chụp đó khiến chàng nhớ lại một chiêu thức của lão trên con thuyền của Thiên Phong trại chủ sáu năm trước.


Chàng chưa kịp giáng chưởng xuống mình lão, lão đã há miệng cắn vào đùi chàng.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lão cắn như con dã thú cắn, khi con dã thú cắn được mồi rồi nó bất kể đến sự việc gì xảy ra cho nó, chừng như thích thú với sự thành công của nó vậy.


Lão cắn khá sâu, máu chảy ướt đùi Phương Bửu Ngọc, máu vấy mồm vấy mặt lão, nhưng lão chưa chịu nhả ra.


Phương Bửu Ngọc hết sức hãi hùng, mất cả phản ứng, ngã nhào.


Bọn áo trắng đứng chung quanh cục trường, bật cười vang.


Lạ lùng vô tưởng, tràng cười vang lên trong không gian thoang thoảng mùi máu tanh tưởi phi thường.


Khi hơn mười kẻ điên cùng cười vang một lượt thì tràng cười đó hẳn phải lạnh rợn như thế nào, kẻ yếu vía nghe tràng cười đó có thể chết khiếp mất.


Phương Bửu Ngọc tựa hồ mất cả sức lực phản kháng.


Con người thông minh, mẫn tuệ, chỉ có thể xử dụng khối óc cao minh đó đối với người thường chứ gặp kẻ điên rồ thì dù thông minh đến đâu, sự thông minh đó chẳng có hiệu dụng nữa.


Kẻ điên, điên đến độ cao, còn nguy hiểm hơn một dã thú trên thế gian chẳng uy lực, tài trí nào chế phục nổi kẻ điên tột độ.


Trong vòng năm dặm, chẳng có một bóng người.


Bọn áo trắng vẫn cười vang.


Một tên trong bọn ngưng cười, cao giọng gọi Phương Bửu Ngọc:


- Bằng hữu đành với số phận vậy nhé! Trên thế gian này chẳng có ai giải cứu cho bằng hữu được đâu! vừa rồi lão ấy đã bảo bằng hữu buông nàng bằng hữu không chịu tuân lời, bây giờ thì chẳng những không hy vọng cứu nàng mà chính bằng hữu cũng vô phương tự cứu!


Đầu óc của Phương Bửu Ngọc nửa như trống rỗng nửa như hoang mang, chàng thầm nghĩ:


- "Cái số của ta cùng rồi sao? Cùng như thế này sao? Ta cùng thì nàng cũng cùng! Mạng nàng cùng là do ta, tại ta! Ta muốn cứu nàng lại hóa ra hại nàng!... Ta hại nàng..." Chàng nghe tim nhói lên, rồi tim vỡ ra từng mảnh...


Một lúc lâu, chàng ngẩng mặt lên, trông thấy bóng một con chim nhạn lướt qua tàng cây.


Cây, nhiều cội, tất phải nhiều tàng, tàng nối tiếp nhau, cành chi chít lá lại dày rậm, tưởng chừng như chẳng có một khoảng trống nhỏ nào giữa tàng cây.


Vậy mà chim nhạn bay lượn, xuyên qua, đảo lại dễ dàng, chẳng vướng chẳng chạm vào lá, vào cành như tùy ý mà bay luyện, cánh và lá cũng tùy theo ý chim mà tránh né.


Cánh nhạn lượn tới lượn lui, trông đẹp mắt vô cùng, cánh nhạn dịu dàng nhẹ nhàng phiêu phưởng lâng lâng, đẹp hơn đường bay của ánh mây hồng, bởi đường bay của mây chỉ có một chiều, cánh nhạn lòn qua đảo lại ảo diệu vô tưởng.


Cánh nhạn lượn một lúc rồi bay đi luôn, nhạn đi rồi song tâm tư của Phương Bửu Ngọc bừng lên một tia sáng.


Linh trí của chàng đã kịp thời lợi dụng đường bay lượn của cánh nhạn, suy qua cánh nhạn, chàng đã nghĩ ra cách thoát khỏi sự kềm toa? của con dã thú điên loạn.


Dã thú hẳn nhiên là Thổ Long Tử.


Bàn tay của chàng lòn qua đảo lại, rập theo cánh nhạn lượn vừa rồi. Bàn tay đó phát ra không mục tiêu không chủ đích, tức nhiên không phương hướng, nhưng Thổ Long Tử rú lên một tiếng cuồng loạn, tung bổng thân hình lên như bị một cạm bẫy bật máu dấy đầy mặt.


Nhưng máu đó chẳng phải máu của chiếc đùi Phương Bửu Ngọc vẩy sang, bởi máu của chàng đã ngưng chảy mà máu vấy trước đó nơi mặt lão cũng đã khô.


Nhìn kỹ, tất thấy máu đó từ mặt lão chảy ra. Như vậy là lão bị thương rồi.


Trời!


Một bàn tay lòn qua đảo lại nhẹ nhàng, nhẹ hơn phất qua đuổi muỗi, nhẹ như thế mà cũng gây thương tích cho Thổ Long Tử được sao?


Bàn tay của chàng dù không gây mục tiêu, không chủ đích, vô hình trung đã cạm vào mũi Thổ Long Tử.


Xống mũi vỡ, máu vọt ra, có lẽ vỡ mạch nên Thổ Long Tử nghe đau mới tung bổng người lên không, đồng thời rú khiếp.


Bọn áo trắng ngưng cười ngay, gương mặt chúng hiện lên vẻ kinh hoàng.


Tại sao? Tại sao thế? Chẳng một tên nào trông thấy sự việc diễn tiến như thế nào.


Thổ Long Tử từ bên trên đáp xuống nhưng Phương Bửu Ngọc đã vọt đi, trước lão một giây, lão lại một phen vỗ hụt.


Dĩ nhiên Phương Bửu Ngọc vọt về phía hậu tấm mộ bia, nơi tiểu công chúa bị Thổ Long Tử quăng ra để tấn công chàng.


Thổ Long Tử nhào lộn một vòng rú lên một tiếng kinh hồn, cuốn mình vút lên không, chênh chênh đà đáp xuống, chận đầu chàng.


Đồng thời, bọn áo trắng cũng lao mình, vút tới.


Chúng là những kẻ chiến bại dưới tay Phương Bửu Ngọc, chàng không xem chúng ra gì, song dù sao thì sự can thiệp của chúng cũng gây chậm trễ cho chàng phần nào, mà chàng chỉ mong tranh thủ thời gian.


Ba loại vũ khí cùng chớp lên, ba đạo hào quang cùng giáng xuống đầu chàng.


Không hoang mang, chàng lòn mình trong vầng hào quang tổng hợp đó, bàn tay chớp lên, một vật đã nằm ngọn giữa năm ngón. Đồng thời hai đạo hào quang kia tắt lịm một tiếng rú thảm vang dội chấn động không gian, một bóng người nhào xuống.


Vật chàng nắm trong tay là một ống đồng có mắt như đoạn trúc.


Cùng một lượt với bóng người ngã, tất cả bọn áo trắng đã đến nơi bao quanh chàng.


Kim Liên Hoa, Hỏa Diệm Thương, Mộc Chi Kiếm... Hơn mười món vũ khí ngoại môn đủ hình thức kỳ dị tới tấp bay đến, tất cả đều chiếu thẳng vào chàng.


Xem ra chừng như là một cuộc công kích hỗn loạn, nhưng nhìn kỹ mới thấy một sự phối hợp tinh xảo ảo diệu phi thường, món này hỗ trợ món kia, tương tiếp nhau, bổ túc nhau tạo thành một thế công liên hợp vô cùng kín đáo.


Mỗi một điểm yếu nhược trên cơ thể của Phương Bửu Ngọc đều có một món vũ khí lao vào.


Tránh bên này, phải gặp bên kia, Phương Bửu Ngọc tưởng chừng không phương thoát khỏi.


Nhưng, chàng bình tĩnh như thường.


Chàng khẽ vung bàn tay có ống đồng bay ra, nếu lấy con mắt bình thường nhìn vào, tất phải cho là chàng vung loạn chẳng đường lối gì cả.


Vung như vậy dĩ nhiên chàng có mục tiêu, chẳng theo phương hướng.


Coong! Bốp! Soảng!


Một loạt âm thanh bất đồng nổi lên như móng tay quào ngang hàng mươi giây đàn, rồi thì trăm ngàn ánh sao bắn ra tứ phía, tung toé, mấy món vũ khí khi vừa áp xuống đầu chàng bị nhấc bổng lên quật trở lại.


Bọn áo trắng kinh khiếp phi thường.


Trong phút giây chúng bàng hoàng, Phương Bửu Ngọc đã phi thân vọt ra vòng vây.


Chẳng tên áo trắng nào ngăn trở chàng nổi, và chàng đã vút mình thẳng đến mộ bia.


Chàng vọt đi chẳng một người nào dám ngăn trở.


Nhưng chàng vọt đi để làm gì?


Chàng kêu lên:


- Đừng sợ! Đừng sợ! Ta đến đây! Có ta đây!


Niềm vui của chàng như đóm lửa rơm, vừa bừng cháy đã tắt ngay, bên sau mộ bia chẳng một bóng người.


Tiểu công chúa đi đâu?


Quyết ở lại đây để bảo vệ nàng, quyết chiếm đoạt nàng lại trong tay Thổ Long Tử, chính chàng cũng bị Thổ Long Tử kềm hãm, thoát khỏi sự kềm hãm của Thổ Long Tử, lại phải khổ chiến với bọn người áo trắng, chàng làm thế để làm gì?


Rồi, chàng qua lọt bao nhiêu cửa ải, nàng lại biến đi đâu?


Chàng thất vọng vô cùng!


Giá như lúc đó bọn áo trắng có ào tới cùng xuất thủ báo thù phục hận chàng cũng chẳng làm sao dấy động nổi cái hứng giao đấu với chúng. Chàng không còn ý chí quyết chiến nữa.


Bên sau mộ, chẳng một bóng người, sau lưng chàng chẳng một tên áo trắng nào đuổi theo.


Tại sao chúng không đuổi theo? Chúng sợ chàng? Chắc chắn là không rồi, thế thì chúng ở đâu?


Đột nhiên âm thanh lạnh lùng vang lên:


- Nàng ở đây này!


Âm thinh lạnh, như mơ hồ huyền ảo, lại phiêu phiêu, phưởng phưởng, như có, như không, như văng vẳng vang lên như thoang thoảng từ mông lung theo gió nhẹ bay về.


Trong cơn thảng thốt, Phương Bửu Ngọc chẳng nhận định được âm thanh đó từ phương hướng nào vọng lại.


Chàng đảo mắt nhìn quanh, rồi chàng trở lại phía trước mộ bia đảo mắt nhìn quanh.


Tuyệt nhiên chẳng có một bóng người ẩn hiện.


Người vận áo màu tro lẩn ở đâu? Bọn áo trắng ở đâu? Chính người vận áo màu tro vàng chận đầu chàng kia mà?


Ngọn gió vờn qua lướt trên đầu cành, cây oặc oà oặc oại, bóng chập chờn thoạt dài thoạt ngắn, thoạt nhỏ thoạt to, như ma hiện như quỷ về.


Sự việc diễn ra như mộng, chàng đang ở trong ác mộng.


Chàng cao giọng hỏi:


- Ở đâu? Nàng ở tại nơi đâu?


Âm thinh huyền ảo văng vẳng lên liền:


- Ở tại đây!


Lần này thì Phương Bửu Ngọc nghe rõ âm thanh phát ra từ trên đỉnh mộ.


Chàng lùi lại mấy bước, ngẩng đầu nhìn lên.


Trên đỉnh một một bóng người ngồi xếp bằng tròn, vận áo trắng, đầu vấn khăn trắng, khăn sụp xuống sâu che hơn nữa phân mặt, bàn tay cầm một đóa Kim Liên Hoa.


Bên cạnh người đó có một bóng trắng khác, nằm kê đầu lên gối người đó.


Phương Bửu Ngọc tin chắc là bóng trắng đang nằm, không ai khác hơn là tiểu công chúa, chàng nghe khí huyết sôi trào trong người bất chấp nguy hiểm, nhún chân nhảy vọt lên.


Chàng vọt lên, nhẹ nhàng như đợt khói, nhanh nhẹn như mũi tên, cấp tốc như sao xẹt.


Người áo trắng đang ngồi xếp bằng tròn trên đỉnh mộ, quát to:


- Trở xuống dưới!


Vừa quát, người đó vừa phất bàn tay.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Bà nội

Bà nội

Có những lúc đi học về thấy bà lặng lẽ cầm cây chổi thu dọn nhà mà trong

24-06-2016
Em sẽ cưa chị

Em sẽ cưa chị

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Nhớ thầy

Nhớ thầy

Tôi còn nhớ như in hình hài thầy tôi nằm đó, trên chiếc giường trắng, vẫn còn mặc

24-06-2016
Nghề giáo

Nghề giáo

Ngày ấy... - Con gái của mẹ lớn lên thích làm nghề gì nào? Mẹ âu yếm tôi và

24-06-2016
Chiếc hộp kí ức

Chiếc hộp kí ức

18 tuổi, chúng tôi thật dễ dàng yêu thương một ai đó. Cũng dễ dàng bật cười vì

27-06-2016
Lời cha dặn con gái

Lời cha dặn con gái

Một người không tốt với con, con không nên quá bận tâm. Trong cuộc sống của con, không

30-06-2016
Báu vật của gia đình

Báu vật của gia đình

Đến bây giờ thì bộ đỉnh đồng đã trở thành báu vật của gia đình tôi vì nó vừa

24-06-2016
Vĩnh biệt Dạ Thủy

Vĩnh biệt Dạ Thủy

Tôi luôn đứng nhìn em từ phía sau, nhìn em đi cùng bạn trai của em, nhìn em cười bên anh

23-06-2016