Mà không ấn ngón tay chỉ có nàng biết cái lý do ngần ngại của nàng, mà cũng có thể là nàng biết tuy Phương Bửu Ngọc gục đầu, bất động trên bàn tiệc tuy chàng vô tri giác song quanh mình chàng một vầng kiếm khí bao bọc, cứng rắn hơn vách sắt tường đồng. Mắt làm sao trông thấy một vầng kiếm khí? Giá như nàng ấn ngón tay đó xuống, kiếm khí đó sẽ phản chấn qua va chạm của nàng, bật dội ngón tay nàng trở lại, và rất có thể nàng bị thương...
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Vầng kiếm khí đó chẳng phải mỗi kiếm khách mà tạo thành nổi.
Kiếm khách nếu muốn có một đạo kiếm khí tất phải thủ ấn quyết, tay kiếm, tay quyết, mới tạo thành, còn dày hay mỏng, kín đáo hay sơ hở là do công lực tu vi.
Trái lại Phương Bửu Ngọc không cần có kiếm, mà vẫn tạo thành được một vầng kiếm khí.
Bởi các kiếm thủ trên đời đều do một kiếm pháp mà tập luyện, kiếm thuật gồm nhiều kiếm pháp cho nên sự thành tựu của kiếm thủ bất đồng.
Còn chàng, chàng không do một kiếm pháp nào của kiếm thuật trong võ học.
Chàng học kiếm thay vì học từ ngọn đến gốc, từ sơ đẳng đến cao siêu, chàng học kiếm là học ngay từ kiếm đạo.
Mà kiếm đạo cũng như vũ đạo, gồm biến hóa nhiệm màu chẳng khác cái biến hóa thiên nhiên.
Lãnh hội được kiếm đạo là xử dụng kiếm theo cái ý mà nên, chẳng cần xuất thủ theo một chiêu thức nào.
Kiếm ý chẳng có quy định cũng như thiên nhiên chẳng có quy định, bởi nếu có quy định thì làm gì có sự nhiệm màu? Có quy định bất quá chỉ tạo được sự linh diệu mà thôi.
Bởi lãnh hội được kiếm đạo từ thiên nhiên mà thành, nên tùy ý mà chàng có thể tạo kiếm khí dễ dàng.
Nhưng ở đây chàng mê man, thì có ý chí đâu để để tạo thành một vầng kiếm khí hộ mạng?
Chàng thực sự mê chăng?
Biết có vầng kiếm khí đó hay không chỉ có Đông Phương Ngọc Hoàn tự hiểu cho nàng.
Còn như chưa hạt thủ sát hại chàng là bởi nàng không có ý gia hại nơi nàng.
Khói bốc từ lư hương cuốn lên xoay tròn tròn, khói lan rộng trên cao, khói toa? ra không gian thoang thoảng một mùi huyền ảo.
Bỗng Phương Bửu Ngọc ngẩng đầu lên, cười nhạt:
- Phải! Chỉ có một mình tại hạ đến đây!
Đảo đôi mắt trong xanh nhìn chàng, ánh mắt ẩn ướt một sự biến hóa kỳ dị, nhưng sự biến hóa vừa hiện là biến ngay, Đông Phương Ngọc Hoàn cười nhẹ:
- Phải! Thiếu hiệp đến đây một mình!
Phương Bửu Ngọc vỗ trán:
- Nhưng tại hạ chẳng hiểu sao mình lại đến nơi này? Tại sao? Cũng phải có một nguyên nhân nào đưa tại hạ đến đây? Tại hạ chẳng nghĩ được tại sao.
Chàng thốt, nụ cười vẫn còn nửa vẻ nơi khoé miệng, dù là một nụ cười nhạt.
Nụ cười nhạt chỉ còn nửa vẻ, xem mỉa mai làm sao!
Đông Phương Ngọc Hoàn có thấy nửa vẻ cười còn lại trên khoé miệng chàng chăng?
Đông Phương Ngọc Hoàn khẽ thờ dài ; - Trong mấy hôm sau này tâm tư thiếu hiệp dao động mạnh, tiện thiếp nghĩ thiếu hiệp nên ngủ một giấc dài, chỉ có giấc ngủ mới đem lại sự yên tịnh cho tinh thần. Sau giấc ngủ thiếu hiệp sẽ thấy trí óc sáng suốt trở lại, lúc đó mới nhận thức được sự việc mà chẳng sợ sai lầm.
Giọng nói nghe dịu dàng quá, như ru hồn người vào cõi mộng dù không buồn ngủ, cũng lim dim đôi mắt cho mắt đừng thấy gì có thể làm bận tâm tư, dành trọn thính giác để tiếp thu âm thinh huyền diệu đó.
Giọng nói đã dịu dàng mà cái ý cũng trìu mến làm sao, dù ai đang sôi trào uất hận, cũng phải lắng dịu niềm uất hận ngay để không tổn thương sự trìu mến mà đối phương muốn biểu lộ với niềm trọn vẹn chân thành.
Mẹ ru con chỉ có êm dịu nhưng kém ảo huyền, chỉ có những tiếng lòng mới ru được con người vào mê ly phiêu diêu!
Và có tiếng lòng nào ảo diệu bằng tiếng lòng của mỹ nhân?
Tri âm chưa bằng tri kỷ, mà tri kỷ là người khác giống là tuyệt nhất trần gian.
Phương Bửu Ngọc vươn tay tỏ vẻ uể oải rõ rệt, gật đầu:
- Phải! Tại hạ nên nghĩ một lúc, lấy lại bình tĩnh cho tâm hồn...
Đông Phương Ngọc Hoàn vỗ tay kêu bốp một tiếng.
Tiếng vỗ tay vừa dứt, tiếng chân vang khẽ bên ngoài, một thiếu nữ áo tím tóc đen huyền bồng quanh một cách quyến rũ, tăng vẻ đẹp cho gương mặt đã quá đẹp rồi, rồi hai thiếu nữ rồi ba bốn thiếu nữ, tất cả đều đẹp như nhau, song mỗi nàng riêng vẻ, tất cả đều bước vào.
Có bao nhiêu thiếu nữ tại Thiên Hương Trà Lâm, quanh Đông Phương Ngọc Hoàn?
Chỉ biết là trước mặt Phương Bửu Ngọc hiện diện hai mươi nàng, hai mươi đóa hoa hàm tiếu hoa nào cũng tuyệt vời.
Đông Phương Ngọc Hoàn giới thiệu:
- Đây là những vị cô nương hái trà mỗi ngày, có nhiều phương pháp làm tiêu sầu, thiếu hiệp chỉ nhìn thấy họ thôi, tâm thần cũng cởi mở nhẹ nhàng.
Phương pháp làm tiêu sầu hẳn là ca là vũ, nhưng tại sao Đông Phương Ngọc Hoàn Trường Chủ quá ưu đãi Phương Bửu Ngọc như thế?
Tiếp tân trọng thể, lại còn bày ca vũ cho đẹp mặt êm tai chàng?
Phương Bửu Ngọc như con thuyền gãy lái, đứt buồm, gật đầu:
- Tốt... tốt...
Tiếng ca ngân lên, ca tập thể, đúng như Đông Phương Ngọc Hoàn đã nói, cái nhiệm màu hái bỏ những ưu phiền vướng động tâm tư, tiếng ca hái bỏ ưu phiền như bàn tay chúng hái từng lá trà cho rừng trà bớt rậm.
Rồi chúng múa, chúng vươn cánh tay, chúng quạt bàn tay, hương từ tay chúng lan tỏa trong không gian, mùi hương tuy thoảng nhưng đủ làm say lòng quý khách!
Thử hỏi trên thế gian này có mấy vườn trà quy tụ tất cả giai nhân chỉ để làm cái việc hái trà? Nếu có một vườn trà như thế nếu chủ nhân lại là phái mày râu thì hẳn còn hạnh phúc hơn cả một vương đế! Bởi, vương đế còn lo việc nước chứ một chủ nam nhân vườn trà thì mặc tình hưởng thủ sắc và hương, sắc giai nhân và hương trà tuyệt diệu.
Mà, gái hái trà làm gì lại học vũ, học ca?
Dĩ nhiên sự kiện đó phải đặt thành vấn đề trong tâm tư Phương Bửu Ngọc.
Nhưng chàng cứ gật gù, cứ lẩm nhẩm:
- Tốt... tốt...
Rồi màn ca vũ dần dần biến đổi chẳng rõ từ lúc nào, thành màn thoát y vũ.
Vũ nữ thoát y, không gian tràn ngập xuân tình, trong cái tràn ngập xuân tình này, những pho tượng đá cũng sanh tri giác mà cười mà nói, là mấp máy đôi tay mà nhích động đôi chân.
Chúng ca, chúng vũ, chúng đùa nhau chạy quanh bàn tiệc thoạt đầu xa, sau đến gần, rồi bất thình lình tất cả đều nhào vào mình Phương Bửu Ngọc, như dành, như giật, mấy mươi cánh tay nõn nà, mấy mươi bàn tay mềm dịu ghì, níu, kéo, lôi, như sắp xé xác chàng ra làm trăm mảnh, giữ gìn mà ấp ủ, mà nâng niu dù những mảnh thịt da đó quá một ngày tròn sẽ thúi rữa ra.
Trong lúc bọn thiếu nữ vây quanh Phương Bửu Ngọc thì Đông Phương Ngọc Hoàn lặng lẽ rút lui ra ngoài đi thẳng đến một toà tiểu các giữa rừng già.
Toà tiểu các có lầu trên lầu chẳng có người.
Nàng gõ nhẹ tay vào tường, tường nứt ra bày một lối đi, trong lối đi bóng tối dày đặc.
Nàng nghiêng mình hướng về bóng tối, nghiêm trang báo trình:
- Ngọc Hoàn đã trở lại!
Bên trong lối đi có giọng lạnh lùng phát ra:
- Tình huống ra sao?
Đông Phương Ngọc Hoàn đáp:
- Thuận lợi, còn từ bây giờ về sau chưa biết sao. Phương Bửu Ngọc đột nhiên giả ngây, giả dại, mà cũng có thể cho là thực ngây thực dại...
Một tiếng hừ lạnh vọng ra, tiếp theo là một câu nói cũng lạnh lùng không kém:
- Ngươi có nói gì với hắn không?
Chương trước | Chương sau