Một nắm hạt vàng từ tay y bắn ra như một đợt mưa luồng rơi xuống, chớp chớp sáng vàng.
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Luồng mưa vàng đó là những nhuỵ hoa từ trong đoá Kim Liên Hoa bắn ra, dùng nhụy tấn công địch kể ra cũng là một đấu pháp kỳ lạ, và chỉ có những vũ khí ngoại môn mới có diệu dụng như thế.
Nhụy hoa vút đi, mường tượng kim châm, nhưng lại là châm dài hơi to hình thể, vút đi như những mũi phi đao, lại rít gió như nhuyễn tiên quét qua không gian, tất cả những nhụy hoa đều bắn vào người Phương Bửu Ngọc, từ mọi phương hướng bắn vào, trừ phía dưới bay lên.
Trừ phía dưới bay lên, tức nhiên phía dưới chẳng có nhụy hoa bay thế thì chàng phải tránh đâu.
Không thể tránh ra bất cứ phương hướng nào, trừ đáp xuống.
Và dĩ nhiên Phương Bửu Ngọc chẳng còn cách nào khác hơn là đáp xuống dưới.
Tuy chàng lên nhanh, xuống nhanh, chàng cũng không tránh khỏi một nhụy hoa phớt ngang qua bên ngực chàng, suýt rọc làn da ngực.
Chàng xuống bên dưới rồi các nhụy hoa cũng trở về lòng bàn tay của người ngồi xếp bằng tròn.
Người đó lạnh lùng thốt:
- Cho ngươi biết, hơn mười phần nữa, ngươi cũng chẳng hy vọng lên đây, nếu ngươi ngoan cố quyết lên đây thì táng mạng oan uổng đó!
Phương Bửu Ngọc rít lên:
- Nếu ngươi động đến lông chân nàng, ta sẽ giết ngươi ngay!
Người đó cười lạnh:
- Nếu ta muốn hại nàng thì làm gì lại phải đợi đến phút giây này?
Phương Bửu Ngọc quát:
- Ngươi muốn gì?
Người đó đáp:
- Ta muốn ngươi...
Phương Bửu Ngọc nhận đối đáp dằng dai với y, cốt kéo dài thời gian vận dụng toàn công phu chuẩn bị một cuộc chiến sanh tử với y.
Công lực vận đủ rồi, chàng cần nói gì? Nghe gì? Người áo trắng ngồi xếp bằng tròn bên trên vừa phát xuất ba tiếng mở đầu câu, chàng đã bay vút lên rồi.
Lên lần này, là chàng tìm cái sống của cả chàng lẫn tiểu công chúa trong cái chết.
Chàng đánh một canh bạc liều, thắng thì thành tựu cơ nghiệp, mà bại thì táng gia, khuynh sản.
Cho nên, chàng vọt lên với khí thế nhanh, mạnh, độc, và dĩ nhiên là phải chuẩn.
Chàng không xử dụng ám khí, bởi chàng cho rằng ám khí là phương tiện đê hèn, hơn nữa ám khí không thể lướt đi nhanh hơn chàng được, ám khí không nhanh hơn thân pháp, thì chàng còn xử dụng làm gì?
Không dùng ám khí lại dùng thân pháp, thân pháp chưa đến đích, chưởng pháp đã đến trước rồi.
Một đạo chưởng phong đi trước, dọn đường vọt cho chàng chưởng phong lao thẳng đến mặt người áo trắng.
Người áo trắng không ngờ động tác chàng lại nhanh đến thế, hầu như nhanh hơn ánh chớp, y không phản ứng kịp thời, đành nhào ngược về phía hậu.
Đỉnh mộ không rộng rãi lắm, bất quá vừa đủ chỗ cho y ngồi và cho tiểu công chúa nằm, y nhào ngược về phía hậu dĩ nhiên phải rơi xuống dưới, quá hấp tấp vội vàng, y quên lôi tiểu công chúa theo.
Phương Bửu Ngọc có cần gì đánh bại người áo trắng? Cốt sao cho y bỏ chạy đi bỏ tiểu công chúa lại đó cho chàng là đủ rồi.
Người áo trắng nhào ngược về phía sau, trong khi y rơi xuống bên dưới thì chàng nhảy lên đỉnh mộ liền, chàng lòn ta ôm nàng, nâng lên.
Chàng trân trọng nàng quá độ, sợ chạm mạnh tay một tý là nàng tan rã liền, chàng tưởng chừng như nàng mong manh lắm. Và vì bảo vệ cái mong manh chàng bất chấp đến an nguy của chính bản thân chàng.
Niềm thích thú đoạt hồi cái thể xác quý trọng đó, làm chàng quên mất những gian lao vừa qua, chàng ôm nàng lệ xúc động tuông trào, lệ đó rơi xuống mặt nàng.
Người áo trắng rơi xuống chân mộ bỗng bật cười cuồng dại.
Cười một lúc, y hỏi:
- Ngươi đã soát kỹ thân thể nàng chưa? Đừng đắc ý vội tiểu tử!
Câu hỏi vừa buông dứt, y cũng biến mất luôn. Màn đêm đã phủ xuống sau bóng y, không gian chìm lặng trở lại trong hoang vắng lạnh lùng nặng mùi tử khí giữa vùng mộ địa.
Phương Bửu Ngọc giật mình kinh hãi, ngưng khóc ngay.
Chàng nhìn xuống, kỹ hơn một chút.
Chàng cần nhìn kỹ chàng cũng thấy nơi ngực nàng, có gắn một mảnh giấy màu sắc hoa hòe, mường tượng nhiều hình vẽ chen lẫn nhau nhưng chẳng thành hình gì rõ rệt.
Trên những hình đó, có mấy hàng chữ:
- "Nàng đã uống Thánh Thủy, một loại độc thuỷ do hai cung Mậu Kỷ và Nhâm Qúy bào chế, trên thế gian này, chỉ có bổn cung là có phương pháp giải độc mà thôi, nếu muốn cứu mạng nàng, ngày mai vào lúc hoàng hôn, ngươi phải có mặt tại rừng trà Thiên Hương cách đây trăm dặm, tay cầm mảnh giấy ngũ sắc này làm tín vật gặp người nơi đó, ngươi bảo rằng cầu kiến Đông Phương Trường Chủ, sai lệch thời gian là nàng vô cứu!" Mảnh giấy không lớn, chữ rất ít, chỉ đọc qua một thoáng là hết, nhưng đọc rồi Phương Bửu Ngọc xuất hạn ướt mình, bàn tay chàng cũng đẫm mồ hôi, thấm ướt cả mảnh giấy.
Chàng ngẩng mặt nhìn nền trời đêm, lẩm nhẩm:
- Chúng biết trước thế nào ta cũng cứu nàng, nên mai phục chờ ta?
Chúng có thần thông biết trước những gì ta sắp làm mà bố trí đối phó với ta? Tại sao ta đi đến đâu là có chúng ở đó? Ta làm gì là có chúng phá hoại?...
Tiểu công chúa từ từ mở mắt qua kẽ lá tàng cây, nàng nhìn sao trời, rồi nàng nhìn đôi mắt của Phương Bửu Ngọc, đôi mắt đó sáng hơn bất cứ điểm sao nào khảm nào nền xanh thăm thẳm.
Nàng mừng, nàng vòng tay ôm choàng lấy chàng giọng nàng run run:
- Ngờ đâu! Ngờ đâu ta lại được trở về vòng tay của ngươi Bửu Ngọc ơi! Ta sung sướng quá!
Chợt nàng lộ vẻ lo lắng:
- Còn bọn chúng?
Phương Bửu Ngọc mỉm cười:
- Đừng sợ, chẳng còn gì phải sợ nữa, chúng chạy đi hết rồi!
Tiểu công chúa thở dài, đưa bàn tay đẹp vuốt nhẹ má chàng thấp giọng tiếp:
- Ngươi biết không? Ta từ nhỏ mà cũng chính là ngươi còn nhỏ, ta đã xem ngươi là một vị tiểu anh hùng, ta cứ tưởng ngươi là một anh hùng, phút giây nào ta cũng tưởng như vậy. Sáu năm sau ngươi không phụ hy vọng của ta, ngươi trở thành anh hùng, từ nay ngươi sẽ không phụ hy vọng của ta cũng như bao năm, ngươi không phụ hy vọng của ta!
Bửu Ngọc ơi ta sung sướng lắm!
Phương Bửu Ngọc nhìn nàng ánh mắt ngời lên muôn vạn cảm tình.
Đột nhiên chàng thốt:
- Nhưng trong khoảnh khắc nữa đây ta sẽ làm cho ngươi thất vọng!
Tiểu công chúa thất sắc:
- Ngươi... ngươi nói sao?...
Phương Bửu Ngọc ngẩng đầu lên, không muốn nhìn những hạt lệ đang long lanh chực trào mi.
Không nhìn nàng đổ lệ chàng nhìn lên khoảng trời xa mông lung trong ánh sao buồn buồn giọng nhỏ lại:
- Còn bao nhiêu phút giây nữa? Đêm sắp tàn bình minh trở lại, rồi ngày đến hoàng hôn xuống, đêm lại về... trước hoàng hôn... ngày mai...
Tiểu công chúa hấp tấp hỏi:
- Trước hoàng hôn thì sao? Nói mau đi Bửu Ngọc!
Phương Bửu Ngọc cắn răng, gân trán vồng lên, một lúc lâu vụt thốt:
- Trước hoàng hôn! Ta phải trả ngươi về với chúng trước hoàng hôn!
Tiểu công chúa giật mình như chạm điện, vòng tay đang siết chàng, lỏng ra ngay rồi lệ đổ thành giòng lệ trào mờ mắt, lăn dài xuống má, xuống cổ.
Nàng nhìn chàng qua màn lệ nức nở:
- Ngươi... ngươi mang ta trả lại cho chúng?... Ngươi, ngươi không còn... yêu ta...?
Phương Bửu Ngọc quay nhanh đầu về hướng khác không đáp.
Tiểu công chúa ức uất, day tay tát mạnh vào mặt chàng rít lên:
- Ác tặc! ác tặc! Vô dụng! Bất tài! Hèn! Vô tình, vô nghĩa, ta có ngờ đâu ngươi khiếp sợ chúng! Ngươi uổng xưng anh hùng, ngươi không đủ sức bảo vệ ngươi yêu!
Nàng khóc, khóc chán lại mắng, mắng chán lại khóc.
Phương Bửu Ngọc cắn răng, cố dằn suối lệ sắp dâng trào, cố dằn vạn lời dâng trào.
Tiểu công chúa gằn giọng:
- Được! Được! Đã vậy ta không cần ngươi đưa ta về với chúng, ta tự ta đi được ta đi mà ta hận cho ta, tại sao ta đến tìm ngươi? Tại sao?
Trời! Ta hận ta vô cùng!
Rồi nàng vùng vằng đứng lên dậm chân thình thịch, bước đi.
Phương Bửu Ngọc đưa tay theo định giữ nàng lại song bàn tay chàng không dám chụp nàng.
Bước một bước hai bước, bỗng tiểu công chúa dừng chân lại, dừng chân rồi, nàng quay mình lại đưa hai bàn tay trắng mịn có những ngón thon tròn đè lên ngực, đảo ánh thu ba cho ráo lệ nhìn chàng thốt:
- Ta biết!... Ta biết!...
Phương Bửu Ngọc cúi đầu xuống tránh ánh mắt nàng:
- Ngươi biết sao?
Nàng trầm giọng tiếp:
- Ta trúng độc của chúng, ngươi phải đưa ta về đó, bởi chỉ có chúng mới giải độc cho ta được thôi! Ta tự hỏi tại sao ngươi chẳng để cho ta âm thầm chịu khổ, thà ngươi nói ra cho ta biết còn hơn là ngươi nín lặng khiến ta hiểu lầm, ta mắng ngươi ta xỉ nhục ngươi! Ngươi... tại sao ngươi...
Bây giờ Phương Bửu Ngọc mới dám đưa tay nắm tay nàng, song vẫn nín lặng chàng còn nói gì hơn? Con tim của chàng đã tan biến tan biến để hòa lẫn với con tim nàng, chàng cần gì phải nói nữa?
Sao càng khuya càng tỏ, tỏ để sau đó lu dần bởi phương đông dần dần sáng.
Sao càng thưa, màn đêm càng mỏng đêm sắp sửa qua ngày sắp sửa về.
Sau cùng, Phương Bửu Ngọc nói một câu đúng lúc chàng phải lên tiếng:
- Đi! Nếu không đi sợ chẳng còn kịp nữa!
Chương trước | Chương sau