Trái với ý tưởng của mọi người, Phương Bửu Ngọc lúc đó hết sức bình tĩnh.
Cầm nửa thân kiếm gỗ trong tay, chàng vẽ lên nửa vòng, kiếm gỗ điểm đúng những bảng của thiết bài, ngăn chận áp lực như một con dê cứng rắn ngăn giòng nước cuốn.
Anh Thiết Linh hết sức kinh hãi, chưa kịp chuyển thiết bài biến chiêu, thân hình còn trên không, đoạn kiếm gỗ lại quét ngang đôi chân.
Hắn muốn rụt chân lên để nhào lộn thân hình vọt ra xa chứ chẳng còn một hy vọng gì vung thiết bài tiếp tục đánh xuống.
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nhưng chậm mất rồi.
Kiếm gỗ quét trúng chân, hắn lệch người nghiêng nghiêng. Không làm sao xoay chiều được đành rơi xuống đất từ thế đó.
Nằm mộng hắn cũng chẳng nghĩ ra cái chiêu do Phương Bửu Ngọc vừa phát xuất, phá hỏng song bài của hắn, đồng thời quét hắn ngã nhào.
Chính những người quan chiến tại cục trường cũng chẳng hiểu nổi tại sao có sự biến hóa lạ lùng như vậy, nói chi đến những kẻ sau này nghe thuật lại tình hình giao đấu giữa song phương.
Chuyện khó tin, nhưng lại là sự thật.
Một số người vô tư, hò reo ầm ĩ, nhưng tiếng hò reo ngưng bặt ngay bởi bọn ủng hộ Anh Thiết Linh quá đông, bọn này hoặc trừng mắt, hoặc hầm hè, cấm đoán mọi tán thưởng tài nghệ của Phương Bửu Ngọc.
Nhưng tại cục trường, có ai ngăn chận được sự vui mừng của bọn Vạn Tử Lương!
Ngưu Thiết Oa hét lên vang dội, vung hai tay, quăng luôn ba đại hán mà gã đang nắm cứng và đưa bổng lên cao.
Kim Bất Úy tưởng đôi mắt mập mờ, trông lầm, đưa tay chà sát mạnh mấy lượt, rồi kêu lớn:
- Thắng! Thắng rồi! Phương Bửu Ngọc thắng cuộc!
Bọn Vạn Tử Lương, Kim Tổ Lâm và mấy đệ tử kia không ngăn được giòng lệ cảm xúc dâng trào.
Bình sanh họ chưa hề bị khích động mạnh như lần này!
Họ bị khích động mãnh liệt đến độ ngây người như tượng gỗ chỉ có lệ cảm xúc tuông tràn!
Anh Thiết Linh đứng lên, nhìn Phương Bửu Ngọc một lúc lâu sau cùng thờ dài, buông gọn:
- Bội phục! Bội phục!
Phương Bửu Ngọc khiêm tốn nghiêng mình:
- Đa tạ nương tay!
Song phương đối đáp, lời hết sức đơn giản, tưởng chừng để nói ra mấy tiếng rất gọn, đó song kỳ thực khó khăn làm sao.
Anh Thiết Linh đã khinh miệt đối tượng như một tên vô dụng bây giờ tỏ ý bội phục, làm sao nói được hai tiếng đó mà chẳng ngượng mồm? Hơn nữa làm sao nói được cho đối tượng nhận ra mình thành thật chứ không phải là khách sao, chiếu lệ, che dấu yếu kém của mình?
Còn Phương Bửu Ngọc, nói làm sao để ve vuốt hữu hiệu cái tự ái của con người chiến bại? Nhất là người chiến bại lại tự cao tự đại?
Cho nên, nghe thì đơn giản, nói được phải khó khăn vô cùng.
Vầng thái dương vẫn lên, buông sức nóng xuống trần gian, sức nóng đó không sưởi ấm lòng Phương Bửu Ngoc.
Bởi đành rằng cuối cùng chàng đã thắng, nhưng cái thắng đó có đánh đổi được bao nhiêu lời chế nhạo trước đây?
Vầng thái dương lên, lên mãi ngay đỉnh đầu rồi chênh chênh ngang đầu cành, rồi dịu dần cho hoàng hôn buông xuống.
Chiều nay, có mưu rơi mưa nhẹ hạt:
Mưa không to, song gieo lạnh trong không gian bên ngoài lạnh, bên trong phòng lại đèn mờ, dù đêm chưa xuống, nhà vẫn lên đèn vì mây giăng mắc che thái dương vì màn mưa che thái dương.
Tuy không gian lạnh, tuy đèn mờ, lòng người rộ nở hoa lòng của bọn Vạn Tử Lương. Lòng họ ấm áp lạ lùng với cái thắng của Phương Bửu Ngọc.
Kim Bất Úy cười tươi:
- Hay! Hay lắm! Bửu Nhi hôm nay ngươi bay bướm lạ thường! Có ai ngờ thần sắc âm trầm ảm đạm như vậy mà chiêu thức lại bay bướm! Dù Tử Y Hầu còn sống, cũng chưa chắc lão ấy làm được sự phi thường đó.
Vạn Tử Lương tiếp nối:
- Tại hạ từng nghe thiên hạ anh hùng hoặc thuật lại sự thành công của họ, hoặc ca ngợi chiến tích của bằng hữu, tai nghe lắm mà chính mắt tại hạ cũng thấy nhiều, song thú thật chưa có trường hợp nào chuyển bại thành thắng như Bửu Ngọc vừa làm, trăm năm phỏng có mấy tay?
Kim Tổ Lâm cười vang:
- Nếu đổi lại là tại hạ, trước những luồng dư luận bất lợi đó chắc phải điên lên rồi làm gì xuất thủ được với đầy đủ sáng suốt? Và có thể là thay vì giao đấu với đối tượng, tại hạ đã nhắm vào quần chúng như Ngưu Thiết Oa mất!
Ngưu Thiết Oa cười hì hì, nghĩ là mình đã làm một việc rất thích thú. Gã thốt:
- Bất quá, tôi chi có phần nào sức mạnh, chứ về võ học thì chỉ xem đại ca tôi luyện tập, rồi phỏng theo mấy chiêu thức chứ nào có gì xứng đáng mà cho là bản lãnh?
Vạn Tử Lương chỉnh sắc mặt:
- Học, quý ở chỗ tinh, chẳng phải quý ở chỗ nhiều, biết ít mà tận tường, còn hơn biết nhiều nhưng mơ hồ!
Ngưu Thiết Oa hân hoan ra mặt, lẩm nhẩm:
- Nếu nàng nghe được câu nói đó!
Nàng là ai?
Chẳng ai hiểu rõ nàng là ai, chỉ một Phương Bửu Ngọc hiểu được gã muốn ám chỉ ai.
Công Tôn Bất Trí trầm giọng:
- Bại mà không nản, nhục mà không loạn chẳng phải trên đời này bất cứ ai cũng làm nổi! Bửu Nhi trước con mắt của chúng ta là một thiếu niên, song trước nhân cách hắn là một con người phi thường. Sau cuộc chiến hôm nay, ấn tượng của người đời ngày nào đối với hắn, sẽ phải cải biến thuận lợi là cái chắc!
Y day qua chàng, tiếp:
- Thắng mà không kiêu, thắng như vậy mới là anh hùng! Chỉ có những kẻ có thực tài mới không kiêu hãnh qua những thành tích đã tạo được! Thúc thúc bội phục!
Phương Bửu Ngọc mỉm cười:
- Tiểu điệt xin cố gắng giữ mình xứng đáng với lời khen của tam thúc!
Công Tôn Bất Trí lại tiếp:
- Tuy nhiên, từ ngày tao nạn tại đất Hiệp Phì, chúng ta hoàn toàn bị dồn vào bóng tối. Cuộc chiến hôm nay bất quá chỉ là một tia sáng nhỏ, chưa đù phá tan bức màn đen tối phủ trùm chung quanh chúng ta.
Thì dĩ nhiên chúng ta chưa tự mãn được, phải nỗ lực hơn, nỗ lực không ngừng, để vứt bỏ màn đen tối đó, cho chúng ta đường hoàng đi đứng giữa giòng đời, cho chúng ta cao mặt nhìn đời. Ngày mai, là cuộc chiến với Thiên Đao Mai Khiêm, cuộc chiến đó mới là giai đoạn quyết định.
Thắng thì chúng ta xóa đi ấn tượng xấu xa, bại thì vĩnh viễn lu mờ...
Y đưa mắt nhìn quanh một vòng, thấy mọi ngươi đều ngưng trọng thần sắc chăm chú nghe, y tiếp nối:
- Là con người trong võ lâm, chúng ta phải hiểu tin tức truyền đi trên giang hồ nhanh hơn gió, cuộc chiến hôm nay khai diễn lúc bình minh, thì đến hoàng hôn là người muôn phương đều nghe lọt, họ nghe lọt là họ chú trọng đến cuộc chiến ngày mai. Họ nghe lọt là họ bán tín bán nghi giữa hai trận Hiệp Phì và Kim Lăng, họ chờ nghe kết thúc cuộc đấu ngày mai, cho nên tại hạ mới dám nói là giai đoạn quyết định!
Vạn Tử Lương gật đầu:
- Có lý! Đúng đạo lý lắm!
Mạc Bất Khuất cau mày:
- Nghe nói Thiên Đao Mai Khiêm thiện dụng thanh Tỏa Liêm Đao, chẳng rõ Tỏa Liêm Đao có hình thức như thế nào? Khác với đao thường ở điểm gì?
Vạn Tử Lương đáp:
- Tại hạ chỉ biết Tỏa Liêm Đao là một trong số mười ba loại vũ khí ngoại môn, đứng hàng thứ năm, tuy sau Phong Vũ Song Bài, song lợi hại ngang nhau.
Tây Môn Bất Nhược bỗng cất tiếng:
- Tiểu đệ có nghe gia sư nói, Tỏa Liêm Đao du nhập vào trung thổ từ hơn ba mươi năm nay, loại vũ khí đó là vật sở trường của Vân Lâm Võ Viện vùng Đông Hải, gồm những chiêu thức cực kỳ ngụy dị, chẳng rõ do đâu Mai Khiêm lại học được đao pháp ngoại lai như thế?
Mạc Bất Khuất hỏi:
- Nhưng nó có hình dáng như thế nào?
Phương Bửu Ngọc thốt:
- Tiểu điệt từng nghe sư phụ giảng qua...
Mạc Bất Khuất chớp mắt:
- Trên đời này chỉ có lão nhân mới hiểu được những gì thiên hạ chẳng hiểu!
Phương Bửu Ngọc tiếp:
- Tỏa Liêm Đao dài một thước bốn tấc, hình như một chiếc bổng, đầu bổng có thiết hoàn, đao được xử dụng bằng một đường giây xích dài độ hai trượng, mà đầu giây lại có cột một quả cầu nặng độ mươi cân, cầu có năm mũi nhọn, hay năm lưỡi cũng thế.
Mạc Bất Khuất lấy làm kỳ:
- Là hình chiếc bổng lại có thiết hoàn, có giây xích, có quả cầu thế thì thanh đao ở đâu mà có cái tên là đao?
Phương Bửu Ngọc cười:
- Trong lòng chiếc bổng, có nút cơ quan, bấm nút là đao vọt ra, đao hình mặt trăng, có răng nhọn. Nếu đúng là vật của Vân Lâm Võ Viện thì Tỏa Liêm Đao chém sắt như chém bùn. Đao đó hiện nay chỉ có một thanh thôi! Tưởng chẳng có thể thanh đao duy nhất đó lại về tay Mai Khiêm!
Mạc Bất Khuất và Vạn Tử Lương gật đầu:
- Có lẽ thế!
Phương Bửu Ngọc tiếp:
- Vũ khí, tuy một mà thành hai. Giòng họ ỷ thế trong Vân Lâm Võ Viện khi xử dụng thì tay tả cầm đao, tay hữu cầm đường giây xích có cột quả cầu, đao vờn bên ngoài, cầu đập trung ương, cầu bay vút vút như lưu tinh chùy của người trong Bắc phái Trung Thổ. Xử dụng Tỏa Liêm Đao, là phát huy cả mềm, cả cứng, cả xa, cả gần, xa thì công, gần thì thủ, một loại vũ khí phi thường, vũ khí đó không được truyền sâu rộng trên giang hồ. Vả lại Mai Khiêm thành danh chưa được bao lâu, cho nên ít ai biết đến.
Vạn Tử Lương thở dài:
- Chỉ có lão nhân lịnh sư mới biết được tường tận như vậy, dù đã quy ẩn hơn mấy mươi năm, người vẫn hiểu rõ sự việc trên giang hồ như bàn tay...
Ngưu Thiết Oa cao giọng:
- Rất tiếc là vô duyên vô cớ, người bỏ ngang anh em tôi mà biệt tích giữa giòng đời. Chỉ lưu lại một mảnh giấy nhỏ, mảnh giấy lại chỉ có mấy chữ, "nếu còn duyên, còn gặp nhau!" Ngày nào? Duyên gì?
Gã trầm buồn, cúi đầu...
Công Tôn Bất Trí trở lại hiện cảnh:
- Vô luận như thế nào, Mai Khiêm vẫn là một tay đại kình địch của Bửu Nhi. Cuộc chiến ngày mai hẳn phải cam go lắm!
Thạch Bất Vi hướng sang Phương Bửu Ngọc:
- Bửu Nhi đi nghỉ đi!
Chương trước | Chương sau