pacman, rainbows, and roller s
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 35 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 22 - Những cái khó làm

↓↓

Vạn Tử Lương gật đầu:

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Phải đó, hôm nay chúng ta đã đi hơn trăm dặm đường, Bửu Nhi cần nghĩ để lấy sức.


Công Tôn Bất Trí tiếp:


- Trong đêm nay dù có sự việc gì xảy ra đi nữa, Bửu Nhi cứ ngủ đừng quan tâm đến làm gì. Làm sao cho ngày mai khi thức dậy, Bửu Nhi có một niềm sảng khoái trong toàn cơ thể, có vậy mới đối phó được với địch thủ.


Phương Bửu Ngọc gật đầu, rồi đứng lên cáo từ mọi người. Nhưng khi chàng toan bước đi, một vệt sáng từ bên ngoài bay qua khung cửa sổ vào trong.


Bốp!


Vật đó chạm vào chiếc cột, cắm phập tại đó sâu độ ba bốn tấc.


Phần còn ló ra ngoài cột chiếu sáng mặc dù ánh đèn rất lu, phần ló ra, dài độ nửa thước.


Mọi người đều kinh hãi.


Kế tiếp bên ngoài có tiếng kêu lên thất thanh, tiếng kêu thảm quá hòa lẫn với tiếng cười ghê rợn.


Người phát ra tràng cười ghê rợn, thốt oang oang:


- Thiết Ôn Hầu! Lý Anh Hồng! Hai người còn mong chạy đi đâu?


Phương Bửu Ngọc biến sắc kêu lên:


- Không xong rồi! Lý đại thúc và Thiết đại thúc ngộ nạn! Tiểu điệt phải tiếp trợ họ mới được!


Công Tôn Bất Trí trầm giọng:


- Có bọn ta ngươi cần gì phải can thiệp?


Y cao giọng:


- Thiết Oa đâu, ở bên cạnh đại ca ngươi nhé! Bọn ta ra ngoài đó xem sao?


Câu nói vừa buông dứt, Công Tôn Bất Trí đã như mũi tên bắn vút qua cửa sổ.


Phương Bửu Ngọc kêu lên:


- Bằng mọi cách, phải cứu cho được Thiết Lý nhị vị đại thúc về đây!


Vạn Tử Lương, Kim Tổ Lâm, sáu đệ tử kia đã lao vút thân hình ra bên ngoài.


* * * Mưa vẫn rơi, mưa thu không nặng hạt nhưng dai dẳng như chẳng bao giờ dứt.


Bốn bóng người, vận áo trắng chít khăn trắng, mặt cũng bao kín bằng lụa trắng, dáng chập chờn trong mưa như bốn bóng quỷ.


Bốn bạch y nhân đang vây một người, ác chiến.


Người bị vây, sức cùng lực kiệt, bất quá còn một điểm sinh khí đủ chi trì một vài phút giây nữa thôi.


Người đó cầm một ngọn Luyện Tử Thương, song thương bị đoạn lìa một phần, vẫn vung lên vun vút, vung với niềm tuyệt vọng, vung để mà vung chứ chẳng mong gì tạo được phi thường.


Võ công người đó không phải là cao tuyệt song y dũng mãnh vô cùng.


Nhìn y chiến đấu với ý chí liều chết, ai ai cũng phải cảm động.


Bốn người áo trắng thì tỏ rõ trên bậc y, thân pháp nhanh nhẹn chiêu thức ngụy dị, linh ảo, tuy tay không, chưởng pháp của họ còn lợi hại hơn vũ khí nhiều. Chụp, tát, điểm, chặt, tất cả thủ pháp đều cao diệu.


Vạn Tử Lương sợ chẳng kịp cứu viện thân hình chưa đến nơi y đã quát lớn:


- Lý Anh Hồng vững tâm đi, có kẻ cứu viện đây!


Giọng nói hùng hồn, lực khí sung mãn, Vạn Tử Lương hiểu hiện một oai dũng khiếp người.


Bốn người áo trắng cùng giật mình.


Kế đó, Mạc Bất Khuất, Thạch Bất Vi, Kim Bất Úy và Dương Bất Nộ cùng đến nơi.


Dĩ nhiên, tất cả cùng vào cuộc ngay, và mỗi người chận một người.


Cuộc chiến khai diễn, ác liệt ngay từ phút giây đầu.


Bốn chận bốn, thì thừa Vạn Tử Lương, đại hiệp liền bước đến gần Lý Anh Hồng.


Đôi bên chẳng xa lạ gì nhau, họ gặp nhau là phải mừng, Vạn Tử Lương vỗ tay lên vai Lý Anh Hồng thốt:


- Đã có các anh em ngăn chận bọn đó, các hạ vào nhà nghỉ ngơi một chút đi!


Lý Anh Hồng còn thở hồng hộc:


- Đa... đa tạ...


Thực sự, họ Lý đã đuối sức lắm rồi. Y không thể khách sáo vội bước vào nhà.


Ánh đèn không sáng lắm, y cũng cảm thấy ấm áp vô cùng.


Bên ngoài, đối phương chỉ có bốn, mà bên cánh Vạn Tử Lương rất đông người, họ không muốn dùng số đông, bức số ít, nên chỉ để cho một chọi một, còn thừa bao nhiêu thì đứng bên ngoài quan chiến.


Họ không tham chiến, nhưng họ vẫn lưu ý đề phòng bọn người áo trắng chạy đi.


Về Mạc Bất Khuất, đúng theo sự dè dặt của người trong phái Thiếu Lâm, trước khi nhận xét võ công của địch, thì chẳng bao giờ chịu xuất toàn lực giao đấu.


Bất quá y chỉ giữ cái thế bất bại, để nhận định sở học của địch như thế nào.


Kim Bất Úy trái lại, vừa vào cuộc là giở ngay tuyệt kỹ của phái Nga My ra tấn công tới tấp.


Dương Bất Nộ còn nóng nảy hơn họ Kim một bậc, tuy tên là Bất Nộ, y đánh ra với tất cả phẫn nộ, oai mãnh phi thường, tỏ rõ y đã lãnh hội trọn vẹn tinh hoa của tuyệt học Hoài Dương.


Thạc Bất Vi cũng chưa phát xuất tuyệt học đúng sở đắc, chỉ giữ sức quân bình để xem tình hình địch.


Trong bốn đệ tử, Thạch Bất Vi là người ít xuất thủ nhất, hay nói một cách khác đấu pháp của y rất hòa hưỡn. Trong khi các bạn đánh ra ba bốn chiêu thì y chỉ đánh một chiêu.


Nhưng, mỗi chiêu của họ Thạch lợi hại hơn ba bốn chiêu của bạn bởi vừa thận trọng, vừa chuẩn mà cũng vừa độc.


Vạn Tử Lương đứng bên ngoài nhìn vào bốn mặt trận một lúc đoạn thốt:


- Cái mức thành tựu về võ công của một người, rất có liên quan đến tánh cách của người đó, hay nói một cách khác, tánh cách của một người rất có ảnh hưởng đến võ học của người đó. Xem ra Mạc huynh sau này có thể trở thành lãnh tụ giang hồ...


Câu nói đó, có cái nghĩa là Vân Mộng Đại Hiệp cho rằng Mạc Bất Khuất sau này sẽ thay thế y trong địa vị lãnh đạo giang hồ.


Ngoài Mạc Bất Khuất ra chẳng còn ai xứng đáng hơn.


Kim Tổ Lâm gật đầu:


- Nếu bắt buộc phải giao đấu, thì tiểu đệ thích giao đấu với Mạc huynh hơn là với cái lão Thạch tứ đó, y xuất thủ là có sát khí bừng bừng. Thực không thể nào chịu nổi!...


Vạn Tử Lương mỉm cười:


- Trong bốn người, người nào cũng lợi hại cả, Mạc đại hiệp thì trầm tĩnh, Kim nhị hiệp thì dũng mạnh, Thạch tứ hiệp thì thâm độc còn Dương đại hiệp thì hung tàn, giao thủ mà gặp người nào mình cũng thấy nguy như người nào.


Kim Tổ Lâm lắc đầu:


- May mà tiểu đệ là bằng hữu của họ, chứ nếu không thì biết đâu sau này, trên đường đời chẳng có lúc đối đầu với họ?


Bốn đệ tử tuy lợi hại, song bốn người áo trắng cũng chẳng phải tay vừa, cuộc chiến khai diễn khá lâu, song phương vẫn ở thế quân bình chưa bên nào nắm được cái cớ tất thắng.


Phàm một cuộc quần chiến như vậy, cách nào cũng phải đồng đều, nếu trong bọn có người kém thế, sự chênh lệch sẽ hiện rõ ràng và một người kém thế sẽ lôi cùng cả bọn kém thế luôn.


Bởi, cái mãnh lực đồng đội lung lay, đòn cân chiến cuộc dễ nghiêng ngả.


Ở đây, thế quân bình còn vững, là lực lượng song phương rất đều, đều cho mỗi bên, mà cũng đều cho cả hai bên.


Vạn Tử Lương theo dõi cuộc chiến đấu một lúc lâu, vẫn không hiểu nổi bốn người áo trắng thuộc môn phái nào.


Ngụy Bất Phàm tỏ vẻ lo ngại:


- Bọn này xuất phát từ môn phái nào mà xem ra lợi hại quá đấy chứ? Thân pháp ngụy dị, võ công cổ quái, bình sanh tiểu đệ chưa từng nghe nói đến những môn võ công kỳ lạ như vậy!


Công Tôn Bất Trí trầm giọng:


- Chừng như họ không chuyên võ học của Trung Nguyên! Cái may của bọn mình là chúng kém công lực đấy. Nếu chúng luyện đúng mức thâm hậu thì các sư huynh đệ của bọn mình phải bại từ lâu.


Vạn Tử Lương tiếp nối:


- Sao thì chẳng biết chứ tại hạ nhận thấy khi họ phát xuất một chiêu nào, họ không dùng tận công lực, cho nên thế công của họ chẳng mãnh liệt cho lắm. Đếu đó hẳn phải có duyên cớ chứ!


Công Tôn Bất Trí gật đầu thở dài:


- Có thể là họ kém công lực, cũng có thể là họ xử dụng nữa phần công lực thôi! Tiểu đệ suy nghĩ mãi mà chẳng hiểu sự thực ra làm sao...


Bỗng người áo trắng giao đấu với Dương Bất Nộ, phát xuất một tràng tiếng hú quái dị, rồi tất cả bốn người cùng buông tay hướng xuống đất.


Liền theo đó, khói trắng như màu sữa từ dưới đất bốc lên, bốc mạnh và lan rộng ra, trong thoáng mắt che mờ đám mưa bụi.


Vạn Tử Lương biến sắc:


- Nguy! Nguy! Khói độc!


Công Tôn Bất Trí quát lớn:


- Các sư huynh đệ! Ra khỏi vòng chiến ngay!


Gọi như thế, Công Tôn Bất Trí thừa hiểu là nếu có lui ra ngoài thì chỉ là Mạc Bất Khuất và Thạch Bất Vi lui ra mà thôi.


Còn Dương Bất Nộ và Kim Bất Úy thì chẳng khi nào chịu bỏ cuộc đột ngột như vậy, dù vầng khói đáng nghi ngờ kia đang hăm dọa an toàn của họ.


Cho nên, vừa quát lên, Công Tôn Bất Trí đưa nhanh mắt làm hiệu với Vạn Tử Lương, đoạn cả hai lướt tới, một người nắm Kim Bất Úy, một người nắm Dương Bất Nộ lôi ra ngoài.


Trong khi đó Mạc Bất Khuất và Thạch Bất Vi cũng đã lui ra xa rồi.


Vầng khói đục càng phút càng dày đặc, càng lan rộng lớn, tuy đã ngưng hô hấp mà Kim Bất Úy nghe ngột ngạt vô cùng, chưa thốt được tiếng nào.


Thực sự y có thể hét lên, không nhiều tiếng thì ít nhưng Vạn Tử Lương kịp thời lấy khăn tay chụp kín miệng y, sợ y hả ra là khói ập vào, nếu gặp đúng khói độc thì nguy mất.


Họ đã lui khỏi vòng chiến xa hơn hai trượng.


Một ngọn gió quét qua làm tan biến vầng khói đó, khói tan rồi bốn người áo trắng cũng mất dạng luôn.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đem con chữ về bản

Đem con chữ về bản

Pá với Mế không phải lo cho con đâu con là con của Pá là người của núi rừng, chả có

24-06-2016
Câu chuyện bó tên

Câu chuyện bó tên

Có một người cha trước khi chết gọi ba người con trai đến bên giường, đưa cho họ

24-06-2016
Mặt nạ yêu

Mặt nạ yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Đưa em về nhà

Đưa em về nhà

Mọi lần, khi Thư giận bỏ đi tôi đều chạy theo níu lại, nhưng hôm nay tôi ngồi yên

30-06-2016