Pair of Vintage Old School Fru
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 34 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 22 - Những cái khó làm

↓↓

Công Tôn Bất Trí ngưng trọng thần sắc lẩm bẩm:

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Thắng bại chưa ngã ngũ ra sao, chúng lại bỏ đi vội vàng...


Bất cứ gặp việc gì, y cũng vận dụng tâm cơ, tìm hiếu thấy thái độ của bốn người áo trắng rất quái dị, tự nhiên y phải trầm tư.


Y cho rằng, phải có một duyên cớ gì nên bọn chúng mới bỏ ra đi thình lình như vậy, và duyên cớ đó phải nằm trong một mưu toan nào...


Kim Tổ Lâm bật cười:


- Có gì lạ đâu? Nếu là tại hạ thì tại hạ đã chuồn từ lâu rồi! Đáng không thắng, thì đánh làm gì để cuối cùng phải nhận bại? Đánh không thắng là phải chạy đi là lẽ thường mà.


Vạn Tử Lương gật đầu:


- Có lý lắm! Nhưng đứng ngoài mà nói thì ai cũng phải nói nhu vậy, song vào cuộc rồi, còn có tự ái đi kèm chứ? Chưa chưa gì huynh đài thấy bại mà bỏ cuộc được! Thà chết chứ ai chịu hèn?


Mọi người cùng cười.


Họ trở vào khách sạn, riên Kim Bất Úy quá cao hứng vì đã cứu được Lý Anh Hồng, một nhân vật hữu hạng trên giang hồ.


oOo Phương Bửu Ngọc biết chắc cả bọn kéo đi thì thế nào cũng cứu được Lý Anh Hồng, tuy vậy chàng vẫn con nơm nớp lo sợ.


Chàng lo sợ vì ân nghĩa của Thiết Ôn Hầu và Lý Anh Hồng đối với chàng rất nặng, nếu cả hai có bề gì thì chàng phải hối hận suốt đời.


Thà rằng không hay biết thì thôi, chứ đã hay biết rồi mà chẳng làm gì giúp được, thì còn mặt mũi nào nhìn đời?


Chàng đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài lòng nôn nao vô cùng.


Bỗng chàng thấy một người đang chạy trong mưa, trên lưng như có một người nữa, người cõng người, chạy về phía chàng.


Chàng hấp tấp nhảy ra ngoài gọi gấp:


- Có phải đại thúc Lý Anh Hồng đó không?


Người đó chừng như giật mình, dừng chân lại do dự một chút:


- Tại hạ là Lý Anh Hồng đây, còn các hạ là ai?


Phương Bửu Ngọc đáp nhanh:


- Tiểu điệt là Phương Bửu Ngọc... là Bửu Nhi ngày nào đây, đại thúc!


Lý Anh Hồng ạ lên một tiếng, bước dài đến gần chàng, đưa tay chụp lên vai chàng, nhìn từ đầu đến chân, đoạn rung rung giọng:


- Bửu Nhi! Bửu Nhi! Đúng là ngươi rồi rồi! Bây giờ ngươi thành nhân rồi, khôi ngô quá, tuấn tú quá... ta có ngờ đâu lại gặp ngươi... bao nhiêu năm qua...


Giọng nói hơi sệt, đứt đoạn chứng tỏ y cảm xúc phi thường.


Ánh đèn trong phòng chiếu ra, tuy mờ mờ song vẫn đủ soi rõ gương mặt vị anh hùng giờ đây quá tiều tụy, thân hình lại ướt át, ướt vì mồ hôi trong cuộc chiến ướt vì mưa, đôi mắt lờ đờ mệt nhọc.


Trong tình trạng đó, Lý Anh Hồng làm sao giữ được phong độ hào hùng của thủa nào.


Thời oanh liệt nay còn đâu? Thăng trầm, thành bại, đưa con người qua bao thử thách...


Bao nhiêu năm qua, có lẽ Lý Anh Hồng đã gặp nhiều hoạn nạn, nên thần tình mất cái lẫm liệt ngày xưa, vầng trán hằn nhiều nếp nhăn hơn...


Nhìn Lý Anh Hồng, Phương Bửu Ngọc không cầm được lệ bi hoài.


Mấy năm trước, chàng gặp Lý Anh Hồng trong oai nghi của một con hổ, giờ đây trước mắt chàng họ Lý chỉ là một con chồn bị thương, bị đuổi, chàng suýt cho rằng mình nằm mộng, bởi chàng không tưởng một con người có thanh danh chấn động vòm trời võ lâm Trung Nguyên cũng có lúc phải điêu linh phờ phạc như thế!


Còn đâu cái ngoại hiệu " Đạp Tuyết Vô Ngân"? Ngoại hiệu đó nói lên cái thuật khinh công siêu thượng của y?


Mặt của Lý Anh Hồng đẫm nước, chẳng rõ nước mưa hay nước mắt.


Y trầm lặng, nhìn Phương Bửu Ngọc lâu lắm mà chưa nói tiếp một lời nào.


Miệng không nói, nhưng ý đã nói nhiều, Phương Bửu Ngọc hiểu bằng ngôn ngữ câm lặng đó, nhiều hơn là khi y nói bằng lời...


Vừa lúc đó Ngưu Thiết Oa vọt mình qua cửa sổ, có lẽ để tìm Phương Bửu Ngọc.


Thấy chàng đối diện với Lý Anh Hồng, gã ngây người ra.


Phương Bửu Ngọc cau mày hỏi:


- Ngươi ra đây làm gì?


Ngưu Thiết Oa lắc đầu:


- Chẳng làm gì cả, thấy đại ca thích hứng mưa tiểu đệ cũng ra đây, hứng mưa với đại ca cho vui.


Gã đâu phải là người khéo nói, gã chỉ nói những lời đơn giản, nhưng cái đơn giản của gã quá đầy đủ ý nghĩa, lại dịu hòa, êm ấm, cái đơn giản đó là một bảo đảm cho Phương Bửu Ngọc từ đây, bất cứ trong trường hợp nào, nếu chàng lâm nguy là ít nhất cũng có một người bên cạnh chàng, hoặc an ủi, hoặc tiếp trợ chàng.


Ít nhất cũng có một người đồng tình với chàng, trong mọi khúc quanh trên đường đời.


Chàng còn mong muốn gì hơn?


Chàng vỗ tay lên vai Ngưu Thiết Oa mỉm cười:


- Ngươi thấy đó, ta quên mời Lý đại thúc vào phòng cứ để đại thúc đứng dưới mưa như thế này...


Chàng cũng quên luôn trên lưng của Lý Anh Hồng còn có Thiết Ôn Hầu.


Mãi đến khi Lý Anh Hồng đặt Thiết Ôn Hầu lên chiếc giường trong khách sạn, chàng nhìn người thọ thương, chàng nhìn Lý Anh Hồng, rồi nghe lòng mình như có muôn ngàn nhát đao cắt qua, cắt lại đau đớn biết bao!


Trời! Ngày nào còn là những bậc anh hùng cái thế, sấm nổ không nát xác, lửa đốt không tiêu xác...


Giờ đây, cả hai chẳng khác nào những con người vô dụng nhất trần!


Thiết Ôn Hầu!


Tay tả còn đó che lên tay hữu, nhưng tay hữu nay còn đâu. Đã đoạn lìa tận đầu vai!


Ngực còn phồng lên xộp xuống, nhưng hơi thở của những kẻ sắp hồi dương, thì hơi thở đó có mang niềm hy vọng cỏn con nào cho người ngoại cuộc?


Lý Anh Hồng rớm lệ bi hoài, u buồn thốt:


- Sau cái bại nơi Thiên Phong Trại, bọn tại hạ phải đương đầu với biết bao nhiêu hoạn nạn! Kẻ thù cũ nghe tin, tìm đón, kẻ thù mới lại theo dõi ngày đêm! Trong hơn sáu năm nay, chẳng ngày nào là chúng tôi ăn no, ngũ kỷ!


Anh hùng vốn không lệ, song một khi lệ đổ, hẳn phải có nguyên do, và cái nguyên do đó ngang bằng cái biến cố.


Lý Anh Hồng gật đầu, tiếp:


- Binh bại, như núi đổ, núi đổ rồi, còn ai dựng lai như xưa. Nhưng, núi là vật vô tri, đã đổ là nằm luôn, khách anh hùng, ngã phải chỗi dậy! Khách anh hùng không bại được! Bởi bại là chẳng còn anh hùng!


Trường đời là những cuộc cờ liên tiếp, thua cuộc này gầy cuộc khác, gầy mãi rồi cũng có lúc thắng cuộc, cho nên lấy thành bại không đo lường được anh hùng, phải lấy kiên nhẫn duy trì đo lượng anh hùng. Nhưng...


Y dừng lại một chút rồi tiếp với giọng u buồn hơn:


- Chẳng hiểu tại sao, sau cái bại tại hồ Thiên Phong, bọn tại hạ tiêu tan chí khí, hà huống... hà huống...


Y dừng lại mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nhìn sang Thiết Ôn Hầu nằm im trên giường thở ra mấy tiếng rồi thốt:


- Tại hạ chẳng nói làm gì... y... thân hình như thế đó, gọi là một phế nhân cũng chẳng quá đáng! Hơn sáu năm qua, trong mười cuộc chiến, hai chúng tôi bại đến chín cuộc! Chiến đại thúc của Bửu Nhi, thì biệt dạng nơi phương trời, biết còn sống hay đã chết rồi. Còn lại tại hạ với y... Rồi hôm nay y trúng phải ba chưởng của chín nhà, chưởng lại độc, một loại âm độc! Còn gì? còn gì chứ nếu không là chờ chết?


Phương Bửu Ngọc hét to:


- Không! Thiết đại thúc không thể chết!


Lý Anh Hồng thoáng biến sắc:


- Ngươi có đủ nội công cứu y ư?


Phương Bửu Ngọc gật đầu:


- Đúng vậy!


Lý Anh Hồng vừa kinh hãi, vừa mừng rỡ:


- Nhưng... trúng phải chưởng lực âm độc đó, y gần như bị đứt cả kinh mạch, ngươi muốn cứu y là chuốc lấy tai hại cho mình bởi thương tổn chân cương quan trọng đấy! Ngươi...


Phương Bửu Ngọc cười thảm:


- Lý đại thúc thấy tôi trong tình trạng này, nên lo sợ phải chăng?


Không nên nói đến hiểm nguy, trước kia Thiết đại thúc xả thân cứu mạng cho tôi, thì ngày nay đương nhiên tôi phải xả thân cứu mạng cho Thiết đại thúc. Hà huống tôi chỉ phải chịu tiêu hao một phần chân khí?


Chàng liền bế Thiết Ôn Hầu lên mang ra ngoài.


Ngưu Thiết Oa kinh hãi kêu lên:


- Đại ca! Đại ca định làm gì thế?


Phương Bửu Ngọc không quay nhìn lại, không đáp câu hỏi mà chỉ thốt:


- Nếu có ai hỏi, cứ bảo là ta chữa trị cho Thiết đại thúc, sáng sớm ngày mai ta trở lại...


Ngưu Thiết Oa theo ra bên ngoài, thì Phương Bửu Ngọc đã đi mất dạng.


Lúc bọn Vạn Tử Lương, Kim Tổ Lâm, Mạc Bất Khuất vào đến nơi thì chỉ thấy Ngưu Thiết Oa đang trầm buồn ủ rũ ngồi một nơi.


Công Tôn Bất Trí kinh ngạc hỏi:


- Bửu Nhi đầu rôi?


Ngưu Thiết Oa bằng tiếng được tiếng mất, tóm lược sự tình.


Mạc Bất Khuất dậm chân:


- Ta đã bảo ngươi bảo vệ hắn... ngươi... ngươi lại...


Ngưu Thiết Oa nhăn mặt:


- Đại ca muốn đi, Thiết Oa này ngăn chận làm sao được? Mà đuổi theo cũng chẳng kịp!


Kim Bất Úy vụt đứng lên:


- Chúng ta đi tìm hắn!


Công Tôn Bất Trí lắc đầu:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Những ngày như thế

Những ngày như thế

Tự dưng, tất cả mọi chuyện khác trôi qua, nhẹ nhàng như gió, quan trọng là giờ tất

27-06-2016
Người anh hùng

Người anh hùng

Anh chỉ là một thằng hèn, vô tích sự. Mẹ anh đã dành trọn cả tấm lòng tha thiết

24-06-2016
Độc thoại

Độc thoại

Thực ra thì chị không cần cười tươi như thế làm gì. Chỉ tổ cho Phong đong đầy thêm

30-06-2016
Rồi anh sẽ trở lại?

Rồi anh sẽ trở lại?

Anh đã không quên được chị. Một mối tình đầu. Trong bất giác, Lynh dường như hiểu

23-06-2016
Mẹ và vợ

Mẹ và vợ

Con dâu nói : "Nấu nhạt tý bà lại chê nhạt nhẻo, giờ nấu mặn chút bà lại bảo

30-06-2016