Mai Khiêm khách sáo hơn một chút nữa:
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Từ lâu, tại hạ ngưỡng một thanh danh của Phương thiếu hiệp, bởi quá ngưỡng mộ nên không dằn được nóng nảy, muốn được diện kiến ngay. Chẳng hay tại hạ được cái hân hạnh thấy mặt bậc anh hùng một lần chăng?
Vạn Tử Lương đằng hắng một tiếng:
- Việc đó thì... thì...
Nói làm sao bây giờ? Không biết nói gì... họ Vạn ấp úng rồi nín lặng.
Mạc Bất Khuất và những người kia cùng nhau nhìn để chuyền nhau niềm xốn xang, bứt rứt, chứ cũng chẳng ai đỡ lời cho Vạn Tử Lương được.
Sau cùng, Vạn Tử Lương gượng cười:
- Hắn không có mặt tại đây!
Mai Khiêm kinh ngạc:
- Thế Phương thiếu hiệp đi đâu?
Bỗng, Vạn Tử Lương uốn mình, bật ho, ho mãi.
Kim Bất Úy cao giọng:
- Hắn đi đâu bọn tai hạ cũng chẳng được rõ.
Mai Khiêm giật mình, sắc mặt thoáng biến đổi:
- Cuộc chiến hôm nay, do Phương thiếu hiệp ước định, tại hạ vâng lịnh, chuẩn bị sẵn sàng, đúng giờ đúng khắc đến nơi hẹn thì Phương thiếu hiệp lại vắng mặt! Vậy ra... vậy ra... chừng như thiếu hiệp cố ý hí lộng tại hạ?
Làn sóng người đi theo sau lưng Thiên Đao Mai Khiêm cuộn tới, sóng cuộn là phải có tiếng ầm ì, những người đó lại hét, la, gào lên:
- Phương Bửu Ngọc trốn rồi!
- Buồn cười quá! ước chiến rồi bỏ cuộc có lẽ hắn đã hối hận, hắn sợ hãi nên chuồn trước!
- Thì ra, hắn chỉ là một tên vô dụng!
- Hắn phải chường mặt ra cho chúng ta xem con người khiếp nhược đó có những dáng vẻ gì!...
Mạc Bất Khuất và các bạn nghe như muôn ngàn mũi đao đang xoáy trong tạng phủ.
Kim Tổ Lâm cố hét lớn:
- Các vị hãy nghe tại hạ phân trần...
Vô ích, tiếng hét của Kim Tổ Lâm dù lớn bất quá chỉ là tiếng hét của một người, tiếng hét đó chìm trong cơn bão của biển người, chẳng gây một tăm hơi, một điểm bọt nhỏ.
Hơn thế, có kẻ đi xa hơn quát trả:
- Câm ngay! Cút đi, không ai nghe ngươi giải thích đâu, chúng ta chỉ muốn Phương Bửu Ngọc xuất hiện cùng Mai đại hiệp giao thủ! Nhất định hắn phải ra mặt!
Kim Tổ Lâm rung người lên:
Bình sanh y mới bị mắng một lần! Mắng giữa quần chúng! Hai tay y nắm lại, gân mặt vồng lên, đôi mắt đỏ rực.
Giả sử có thể, y quét ngay biển người đó xơ xác như đống cỏ vụn.
Vạn Tử Lương đưa tay xô Kim Tổ Lâm về phía hậu, đoạn thở dài hướng ra quần chúng, cao giọng:
- Các vị hãy bình tĩnh...
Vô ích! Không ai ngăn trở được cơn bồng bột của quần chúng trừ ra họ thỏa mãn cái điều mong muốn.
Công Tôn Bất Trí cố thốt một câu:
- Phương Bửu Ngọc hiện giờ vắng mặt, nhưng có thể hắn sẽ có mặt vào giờ ngọ hôm nay. Giả như Mai đại hiệp rộng lượng một chút thì tại hạ bảo đảm trưa nay, dẫn hắn đến tận quý phủ tạ tội...
Sợ người hiểu lầm, y thêm một câu:
- Mà cũng là để lãnh giáo cao tài của Mai đại hiệp!
Y tiếp luôn:
- Công Tôn Bất Trí này lấy danh dự cá nhân, bảo đảm điều đó.
Thiên Đao Mai Khiêm giật mình:
- Thế ra các hạ là vị anh hùng mà gần đây giang hồ thường nhắc đến! Được! Tại hạ xin tạm thời cáo thoái, và sẵn sàng chờ đợi các vị đến tệ xá vào giờ ngọ hôm nay.
Họ Mai là tay hào hiệp, từng phiêu lãng trên sóng nước trùng dương, có tâm hồn khoáng đạt, thái độ hào phóng chẳng chịu khép mình trong ràng buộc nhỏ nhen, thốt xong liền vòng tay vái chào tất cả bọn Vạn Tử Lương, rồi quay ra quần chúng cao giọng tiếp:
- Xin các vị tạm thời giải tán, đúng ngọ hôm nay nếu vị nào còn hứng thì cứ đến tệ xá. Xem cuộc chiến giữa tại hạ và Phương thiếu hiệp. Người ta lâm vào tình trạng bất khả kháng nên vắng mặt, chứ chẳng phải có ẩn ý gì, mong các vị bình tâm mà nhận cái đạo lý của sự tình.
Quần chúng bật cười vang, rồi tự động giải tán.
Chương trước | Chương sau