Ngưu Thiết Oa mừng rỡ:
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Thật vậy à? Ngươi đưa ta đến gặp em ta à?
Gã đưa mắt nhìn sang Phương Bửu Nhi, như ngầm hỏi ý kiến.
Phương Bửu Nhi không đáp, chỉ gật đầu.
Ngưu Thiết Oa càng thêm mừng rỡ, reo lên:
- Được rồi! Được rồi! Ta chèo thuyền đưa ngươi đi, ngươi dẫn ta đến gặp em ta nhé!
Gã chạy đến thuyền, xắn tay áo, đẩy thuyền lướt bon bon trên bãi sông, nhẹ nhàng như chẳng dùng sức.
Đại hán bước lên thuyền, Ngưu Thiết Oa gảy chèo liền.
Thuyền chưa tách bờ, bỗng chao chao, y suýt ngã. Ngưu Thiết Oa cau mày, lắc đầu thốt:
- Không xong! Không xong! Đã là tướng quân, sao ngươi vô dụng thế? Ngươi có dối gạt ta không?
Đại hán gạt ngang:
- Ngốc tử! Ta là tướng quân trên bộ, có quen đi thuyền đâu. Ngươi từng nghe kể đến nhiều vị tướng quân ngày xưa chắc ngươi cũng biết Triệu Tử Long. Oai phong như thế nào trên bộ, thế mà bước xuống thuyền lần đầu tiên, còn phải ngây ngất như thường!
Ngưu Thiết Oa cười ha hả:
- Đúng vậy! Đúng vậy!
Rồi gã đẩy mái chèo.
Vừa lúc đó trên bờ từ xa xa, có bóng người chạy đến, vung tay gọi rối rít:
- Thuyền kia! Thuyền kia! Mau quay mũi vào bờ!
Ngưu Thiết Oa hét to:
- Ngươi là ai?
Ngươi mới đến cao giọng nói:
- Ngươi đừng hỏi ta là ai, cứ cặp thuyền vào bờ, rước ta đến phía trước mặt kia, nhất định ta sẽ trọng thưởng ngươi! Ta là hầu gia, ta không nói dối ngươi đâu.
Rồi y hừ một tiếng, tiếp:
- Nếu bất tuân lệnh ta thì đừng trách!
Ngưu Thiết Oa sững sốt:
- Ngươi...ngươi là "Hầu gia"?
Nhưng, vị tướng quân trên thuyền giục gã:
- Chúng ta cứ đi thôi, đừng để ý đến hắn.
Ngưu Thiết Oa lắc đầu:
- Không được! Không được đâu! Ngươi là tướng quân, con người kia là hầu gia, hầu gia thì phải lớn hơn tướng quân, ngươi phải nghe lời hầu gia, cũng như ta nghe lời ngươi.
Gã bất chấp tướng quân có đồng ý hay không, cứ quay mũi thuyền cho thuyền vào bờ.
Phương Bửu Nhi dĩ nhiên có theo thuyền, lúc đó muốn ngăn trở gã, nhưng hắn suy nghĩ một chút rồi thôi, để mặc gã làm gì thì làm.
Thuyền cặp bờ người sau bước lên. Ngôn ngữ y phục của y, đến nhân tướng chẳng mảy may khác người trước, có điều hơi tế nhị hơn một chút, y có vẻ hấp tấp, vội vàng. Lúng túng, hoang mang, tay bế một chiếc rương, tóc và râu đều bạc, tuổi tác xem chừng lớn hơn vị trướng quân kia rất nhiều.
Bước lên thuyền rồi, vị xưng hầu gia nhìn vị tướng quân. Vị tướng quân cũng nhìn trả lại gã.
Ngươi sau vụt cười lên thốt:
- Tưởng ai đâu không ngờ chính là Bạch Mã Tướng Quân! Hà hà!
Bạch Mã Tướng Quân Lý Danh Sanh đến sớm hơn lão phu rồi đó.
Bạch Mã Tướng Quân Lý Danh Sanh cũng cười lớn:
- Tiểu đệ cứ tưởng là ai, không ngờ lại chính là Cẩm Y Hầu Châu Phương.
Rồi y trầm giọng hỏi:
- Hầu gia làm sao mà chiếc áo gấm ra tình trạng đó?
Châu Phương cười nhẹ:
- Còn Bạch Mã Tướng Quân?
Cả hai cùng cười vang, cùng kêu to:
- Hay! Hay quá!
Bạch Mã Tướng Quân Lý Danh Sanh chợt nhích động cánh tay, từ tay áo bay ra ba điểm sáng, lao vút đến ngực Cẩm Y Hầu Châu Phương.
Từ nơi chiếc rương của Cầm Y Hầu, một đạo ngân quang xẹt đến, lao vút đến yết hầu Lý Danh Sanh.
Cả hai cùng xuất thủ, cả hai cùng hụp mình xuống, ám khí song phương bay vút qua phớt trên đầu họ.
Tránh khỏi ám khí rồi, Lý Danh Sanh đứng thẳng người lại cười ha hả:
- Kỳ quái! Kỳ quái! Có ngờ đâu món tụ tiễn của tiểu đệ lại kém linh hoạt hơn bình thường! Chắc đại ca không việc gì chứ?
Châu Phương cũng đã đứng lên nói, lão cười nhẹ đáp:
- Tội quá! Tội quá! Cái rương bách bửu của lão phu chừng như hỏng cơ quan điều động rồi chắc! May mà người anh em không việc gì, nếu có thế nào thì lão ca ca làm sao chuộc tội?
Lý Danh Sanh mỉn cười:
- Tiểu đệ còn một bình mỹ tửu, xin chia đôi với Châu đại ca để mừng cuộc hội ngộ hôm nay!
Y lấy trong mình ra một chiếc bình mở nút, đưa lên miệng uống mấy ngụm rồi hay tay cung kính trao sang cho Châu Phương.
Châu Phương thản nhiên:
-Có rượu, phải có thức nhắm, trong chiếc bao của ta còn nửa con gà quay, ngươi có thạnh tình với ta, ta không thể nào không đáp lại!
Lão lại lấy ra nửa con gã, chia đôi, giữ một phần, phần kia trao sang cho họ Lý.
Cả hai cùng bật cười vang:
- Nào, xin mời!
Châu Phương đưa tay áo che miệng, nghiêng bình rượu, đổ xuống, rồi đưa cao chiếc bình lên như để biểu là mình đã uống xong, bình cạn.
Đoạn lão chép miệng, tán:
- Ngon! Ngon quá! Đúng là rượu thượng hạng!
Lý Danh Sanh thừa lúc đối phương uống rượu, âm thầm buông rơi phần gà quay xuống nước, chiếc miệng trống trơn lại chép miệng làm như nuối tiếc cái hương vị thích khẩu cao giọng tán:
- Tuyệt! Tuyệt! Tay nào quay gà sành điệu quá!
Phần gà vừa rơi xuống nước, thì từ dưới mặt nước nổi lên một đợt khói xanh, phần rượu đổ xuống thuyền , nơi rượu đổ cấp tốc biến thành màu đen như mực.
Song phương đã qua đợt thực nghiệm thứ hai, từ ám khí đến độc dược.
Song phương vẫn giữ nụ cười, mặc dù cùng nuôi ý độc ác tàn sát lẫn nhau, mặc dù thất bại như nhau, nếu không nhìn tận mắt chỉ nghe lời đối đáp của họ, bất kỳ ai cũng đinh ninh là đôi bằng hữu thâm giao đang chia ngọt xẻ bùi cho nhau, chẳng ai tin được là họ đang mượn tử thần loại trừ một đối tượng.
Phương Bửu Nhi và Ngưu Thiết Oa sững sờ, giương tròn mắt nhìn họ.
Ngưu Thiết Oa vốn tính chất phác, không chịu được cái lốt chơi ngụy của họ, toan nói gì đó, nhưng Phương Bửu Nhi đã lên tiếng trước, chận lại:
- Đừng! Khi mình bất hạnh phải chung chạ với bọn người thuộc hạng này tại một chỗ, tuyệt đối không nên nói năng gì.
Lý Danh Sanh thốt:
- Công cuộc kinh doanh của Châu đại ca xem chừng bất lợi. Thiết tưởng đại ca cũng nên đổi nghề! Chắc đại ca cũng nghĩ như vậy chứ!
Châu Phương cười nhẹ:
- Cái ý của ta chẳng khác gì ý của ngươi! Sông có khúc người có lúc, kẻ được hôm nay, chưa chắc là không thua ở ngày mai và ngược lại, kẻ thua hôm nay không hẳn là ngày mai chẳng được bù lại!
Lý Danh Sanh tặc lưỡi:
- Hai hôm rồi tình hình căng thẳng quá độ, kiếm tuốt vỏ, tên lắp giây cung, kiếm vung tên buông, chúng ta đặt trong sinh tử bằng đường lông kẽ tóc, nguy hiểm vô cùng! Giả sử đại ca chịu hùn vốn làm ăn, thì cái lợi kia hẳn đã về tay và mình cùng chia nhau bằng thích!
Châu Phương lạnh lùng:
- Chừng như lão phu cũng có ý nghĩ như vậy!
Lý Danh Sanh mỉm cười:
- Được lắm! Mình sẽ thương lượng lại!
Y gọi Ngưu Thiết Oa, bảo đem nước cho cả hai rửa mặt, vuốt y phục sạch bùn.
Mặt sạch rồi, họ hiện ra với vẻ hùng tráng, có đầy đủ oai phong của bậc hào kiệt.
Con thuyền xuôi theo giòng nước, trôi bon bon.
Châu Phương và Lý Danh Sanh tựa lưng vào mạn thuyền nhìn ra bốn phía, bổng cả hai cùng cười kêu lên:
- Đến rồi! Đến rồi!....
Dĩ nhiên, con thuyền phải cặp bờ liền sau đó, bờ sông chìm trong màn đêm vùng tối lập lòe một vài điểm sáng, chớp tắt vô thường.
Không gian im vắng đến lạnh lùng.
Châu Phương nhìn Phương Bửu Nhi và Ngưu Thiết Oa, đoạn gọi Lý Danh Sanh:
- Tướng quân thì cần phải có thị vệ mới được!
Lý Danh Sanh mỉm cười:
Chương trước | Chương sau