Bốn năm chiếc thuyền nhẹ, trước đó lướt đến, vây quanh, định bắt, thì giờ đây lại trở thành những thuyền hộ tống. Những đại hán trên thuyền từ từ kèm hai bên, đưa chiếc thuyền của Châu Phương về thuyền của Khương Phong.
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lý Danh Sanh day lại bảo Ngưu Thiết Oa:
- Bế tiểu tử đó, lội nước theo sau thuyền!
Ngưu Thiết Oa day sang Phương Bửu Nhi, đưa mắt ngầm hỏi.
Phương Bửu Nhi gật đầu.
Ngưu Thiết Oa mừng rỡ, bế xốc Phương Bửu Nhi lên, đoạn bước ngay xuống nước.
Ao không sâu lắm, gia dĩ gã lại cao lớn, nước chỉ ngập đến ngang rốn gã mà thôi.
Tiêu Phối Thu nhìn gã vừa kinh dị vừa ngưỡng mộ, có lẽ y ước vọng có một gã lực điền như vậy, để sung vào bọn đội thuyền.
Phương Bửu Nhi bảo khẽ bên tai Ngưu Thiết Oa:
- Rùn mình thấp xuống một chút, và đừng gọi nhị đệ ngươi nhé!
Ngưu Thiết Oa gật đầu.
Lúc đó, em trai của gã đội thuyền, lưng quay về gã, thuyền lại nặng, hắn không thể nào day đầu lại nhìn gã được, dù vậy Phương Bửu Nhi cũng dặn hờ.
Chiếc thuyền nhẹ cặp vào thuyền to, Châu Phương và Lý Danh Sanh nhún chân nhảy lên, còn Ngưu Thiết Oa thì đưa tay vịn be thuyền leo lên.
Cả bốn người đều ướt át nước, bê bết bùn.
Họ Lý và họ Châu dù y phục lem luốc vẫn không mất cái vẻ dương dương, Ngưu Thiết Oa thì trông thảm quá, chẳng khác nào mèo nhúng nước.
Phương Bửu Nhi nhờ gã bế, nên đỡ ướt phần nào, tuy nhiên cũng chẳng có phong độ hơn gã cho lắm.
Có điều hắn tươi vui hơn bởi vì hắn hiếu kỳ, muốn biết bên trong sự tình như thế nào, khiến xảy ra cuộc tranh chấp giữa song phương như đêm nay và bọn Châu Phương, Lý Danh Sanh liên hệ làm sao trong vụ này, Ngoài ra hắn cần tìm hiểu bí mật bao trùm quanh Ngưu Thiết Lan và người nhị đệ của Ngưu Thiết Oa.
Lên đến thuyền lớn rồi, Phương Bửu Nhi mới quan sát kỹ Khương Phong. Bang chủ có thân vóc nhỏ, đôi mắt xanh biếc, làn dan trắng mịn, môi hồng, răng trắng đều như ngọc, dáng dấp lại yểu điệu, chẳng có điểm nào thô kệch cả.
Một con người như thế, nếu chẳng phải là nữ nhân, thì con bảo tin làm nam nhân, ai người ta tin cho?
Hắn thầm nghĩ:
- "Thì ra cái lão bang chủ này là một nữ nhân! Và có lẽ tuổi phải còn nhỏ lắm, nên Tiêu Phối Thu mới đòi vào tận phòng khuê như y đã thốt lúc mới đến!" Lý Danh Sanh ưỡn ngực, vòng tay, cất giọng sang sảng:
- Tại hạ họ Lý tên Danh Sanh, giang hồ thường gọi là Bạch Mã tướng quân, còn vị bằng hữu này họ Châu tên Phương, ngoại hiệu Cẩm Y Hầu!....
Từ bên trong thuyền, có giọng nói vang ra, đầy vẻ kinh dị:
- Cẩm Y Hầu?... Chẳng hay các hạ có liên hệ làm sao với Tử Y Hầu?
Giọng nói đó rất quen, chính là giọng nói đối đáp với Tiêu Phối Thu trước khi Khương Phong xuất hiện.
Châu Phương bật cười ha hả.
- Liện hê.....Tại hạ cùng Tử Y Hầu...mà thôi, không cần nói ra làm gì!
Tiêu Phối Thu cười lớn:
- Đúng là một kẻ vô liêm sỉ! Tử Y Hầu có thân phận địa vị như thế nào, lại liên hệ với người? Thiết tưởng làm một kẻ xách giày cho Tử Y Hầu người cũng chưa xứng đáng nữa là! Khương bang chủ, đừng nghe chúng khoác lác, chúng chỉ là hai tên lưu manh không hơn không kém!
Khương Phong trầm gương mặt:
- Họ Tiêu nói thế, có đúng không? Có phải các ngươi là hai tên lưu manh vừa xuất hiện giang hồ, trong mấy lúc gần đây chuyên lừa người trong võ lâm cướp tài, đoạt vật chăng?
Châu Phương không hề đổi sắc mặt, cao giọng phớt tỉnh:
- Bang chủ đường đường là một nhân vật phi phàm, sao lại để tin lời man trá của gã họ Tiêu? Xin nghe sự cơ mật tại hạ sắp tỏ bày đây!
Khương Phong lạnh lùng:
- Cứ nói!
Châu Phương từ từ tiếp:
- Không rõ bang chủ có nghe chăng, trên giang hồ có Vạn lão phu nhân, thường mặc chiếc áo trăm túi, cầm gậy Bách Bửu...
Khương Phong biến sắc:
- Mẫu thân của Vạn đại hiệp?
Châu Phương trầm giọng:
- Vạn đại hiệp là con người nghiêm chính, còn Vạn lão phu nhân...
Y muốn nói phu nhân là con người bất hảo, nhưng kịp dừng lại bởi có ích lợi gì cho y mà nói xấu một con người đáng sợ? Nếu lời nói của y lọt đến tai bà, thì chẳng hoá ra cái miệng kiện cái thân y sao?
Phương Bửu Nhi không tưởng là Vạn Lão phu nhân cũng có liên quan trong vụ tranh chấp đêm nay. Hắn miên man nghĩ đến sự việc đó, Châu Phương lại tiếp:
- Tiêu Phối Thu nghe lời xúc xiểm của Vạn lão phu nhân, nên trước đây hai tháng, có gây sự với Bang chủ một lần, toan cướp đoạt số tài vật do bang chủ thu hoạch trong một cuộc kinh doanh, và hôm nay, hắn đến đây cũng do Vạn lão phu nhân chủ sử. Bang chủ nghĩ, nếu không có Vạn lão phu nhân sau lưng hắn, hắn làm gì dám đến tận Thiên Phong Thủy đường này khiêu chiến bang chủ?
Phương Bửu Nhi lắc đầu, nghĩ thầm:
- "Nguy cho Khương bang chủ lắm rồi! Nếu có mụ già ác độc đó nhúng tay vào vụ này, thì cầm chắc họ Khương cũng phải thất bại!" Hắn đưa mắt nhìn vào khoang thuyền, thấy trong đó có bốn đại hán, niên kỷ và tác vóc bất đồng, nhưng người nào cũng có oai phong lẫm liệt, tỏ rõ là những tay dũng mãnh phi thường.
Họ ngồi bất động ,thần sắc oai nghiêm, có thể họ nghe Châu Phương nói chuyện với bang chủ nơi mũi thuyền, nhưng tin tức đó chẳng làm họ nao núng. Như vậy, có nghĩa là họ khinh thường Vạn lão phu nhân. Tuy chẳng phải sự việc của chính mình, mà Phương Bửu Nhi vẫn thấy nhẹ nhõm người. Bởi hắn nghĩ rằng có kẻ đương đầu vơi mụ già ác độc rồi.
Vì hắn nghĩ miên man như thế, nên chẳng nghe Khương Phong nói gì với Châu Phương. Chỉ nghe Châu Phương hỏi:
- Bang chủ có biết tại sao Tiêu Phối Thu chưa dám hành động thủ chăng?
Khương Phong hừ một tiếng:
- Đáng lẽ ta hỏi ngươi, sao ngươi hỏi ta?
Châu Phương mỉm cười:
- Sỡ dĩ hắn chưa động thủ, là vì Vạn lão phu nhân chưa đến, bà ta bận đi gọi thêm một người tới đây tiếp trợ, hẹn canh ba mới đến, họ Tiêu không dám làm gì trong khi bà ta vắng mặt!
Khương Phong gầm lên:
- Hắn không động thủ, thì ta động thủ!
Tiêu Phối Thu bật cười ha hả:
- Bang chủ muốn động thủ, cứ động thủ thử xem! hãy đến đây mà động thủ! Tiểu sanh sẵn sàng ứng phó!
Khương Phong hét lên:
- Ta sẽ đến!
Tiêu Phối Thu đứng trên cao nhìn ra bốn phía. Thấy rõ mọi động tịnh của đối phương, hơn nữa quanh mình y, đoàn thuyền đã dàn thành trận thế, không dễ gì bọn Khương Phong xung kích được.
Cái khó cho Khương Phong là làm thế nào bay đến Tiêu Phối Thu bởi y ở trên cao hơn ba trượng, lại có thuyền trận ngăn chận. Bọn đại hán đội thuyền thì vững như trồng, chừng như chúng có thể đứng như vậy, đội thuyền suốt ba ngày đêm mà chẳng biết mệt.
Một đại hán trong khoang thuyền thốt vọng ra:
- Muốn giết tướng, trước hết phải giết ngựa!
Khương Phong chợt tỉnh ngộ, hét to:
- Bọn cung thủ đâu? Bắn tên vào bọn đội thuyền cho ta!
Tiêu Phối Thu không hề nao núng, cao giọng thách:
- Cứ hạ lệnh bắn đi, ngươi đừng quên, quanh đây toàn là cỏ lau, ngươi bắn tên thì ta phóng hỏa, đốt cháy toàn khu này. Xem ngươi còn sống sót được chăng?
Khương Phong quát lớn:
- Ngươi dám?
Hỏi thế, họ Khương thừa hiểu là Tiểu Phối Thu dám lắm.
Tiểu Phối Thu lại ngồi xuống mặt trống, nhìn ngang nhìn dọc một lúc lại cất tiếng ca:
-"Ta muốn cỡi gió trở về, vì sơ....."
Chương trước | Chương sau