Hồ Sơn cắt lời khổ sở:
bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
− Phải, nhưng ...
− Thôi đủ rồi.
Giang Lâm cắt ngang:
− Hữu Lễ, lục soát người Hồ Sơn cho ta.
− Đúng rồi!
Giang Lâm hét lớn đưa cao quyển "Thần nhu đại pháp":
− Hồ Sơn, ta không ngờ ngươi tồi tệ thế này, chỉ vì một pho bí kíp mà mi nhẫn tâm giết thác người mà lẽ ra mi phải kính như cha. Hừ ...
Giang Lâm lấy lưỡi kiếm vàng của mình vào chuôi kiếm của Hồ Sơn nói tiếp:
− Các đồ đệ, từ bấy lâu nay Thái Bình giáo phái lầm dung dưỡng một con rắn độc, một kẻ lừa thầy phản bạn. Chắc các đệ đã biết ta và Thảo Sương tha thiết yêu nhau, hắn đã tìm cách đưa ta vào cõi chết để cướp đoạt tình yêu. Lừa dối thầy để đoạt ngôi vị chưởng môn nhân. Chính hắn, hắn đã làm Thảo Sương phải bỏ môn phái ra đi, tung tin ta chết, đốt động U môn để giết thác sư phụ, đoạt pho bí kíp này.
Sợi dây trói nghiến vào tay đau điếng, nhưng Hồ Sơn không giận họ, không giận Giang Lâm mà càng thêm yêu mến họ, vì Hồ Sơn thầm nghĩ, kẻ nào biết phẫn uất, biết căm thù kẻ giết sư phụ của mình là kẻ đó mới xứng đáng làm học trò "Thái Bình giáo phái". Chỉ tội cho chàng nỗi oan khó giải, có miệng mà nói chẳng nên lời. Hiện nay chàng chỉ có một cách duy nhất để cứu mình. Đó là nói lên sự thật, một sự thật mà chàng mới nhận ra. Nhưng làm như vậy có nghĩa là chàng phụ đi lòng tin của sư phụ, là làm đổ vỡ một cơ mưu. Không, chàng không có quyền làm ngược lại điều sư phụ đã làm, dù thịt nát tan xương, rồi đây cũng có ngày mọi người hiểu được lòng chàng mà.
Nghĩ vậy, Hồ Sơn như có thêm nghị lực, chàng ngẩng cao đầu nói lớn:
− Giang đệ, các môn đồ, quả thật tình huynh không bao giờ giết thầy phản bạn.
Nhưng hiềm nỗi tình ngay lý gian, có miệng mà nói chẳng nên lời. Giờ đây sinh mạng này huynh giao phó lại cho các đệ. Sáng suốt công minh thì Hồ Sơn này sẽ ngậm vành kết cỏ ghi ơn. Còn nếu các đệ cứ khăng khăng đề quyết thì huynh cũng cam đành xuôi tay thọ tử.
Do đã có ác cảm với chàng, nên khi nghe chàng cất lời thống thiết, đám đồ đệ chẳng chút động tâm mà càng thêm căm phẫn cho chàng là phường già trẻ điêu ngoa, lấy lời mật mà thu hút nhân tâm. Họ la ó ồn ào:
− Giang huynh, giết kẻ giết thầy đi.
Đưa tay ra dấu cho đám đông dịu đi, Giang Lâm cất giọng sang sảng:
− Xưa nay việc thưởng phạt của Thái Bình giáo rất nghiêm minh. Trong môn qui có ghi rõ, kẻ lừa thầy phản bạn phải chịu luật hình nặng nhất. Là đại sư huynh có lẽ Hồ Sơn đã biết hình phạt mình nhận lãnh là gì rồi. Hữu Lễ cởi trói cho Hồ Sơn tự xử khỏi đau lòng ta bức bách.
Thoát khỏi dây trói, Hồ Sơn bước đến gần Giang Lâm cất giọng run run:
− Giang đệ quyết xử huynh tội giết thầy sao?
Toàn thân Giang Lâm chấn động vì lời Hồ Sơn tha thiết. Ánh mắt van lơn chứa chan bao điều không thể nói. Chàng phải quay đi không nỡ nhìn thấy giọt nước mắt ức oan đang tuôn chảy như tha thiết oán hờn.
Châu Đạt vội xen vào nạt lớn:
− Hãy thi hành lịnh của chưởng môn nhân, đừng dông dài nữa.
Tuyệt vọng, Hồ Sơn quay về bàn hương án, nơi bày linh vị của Lâm Bình, cất giọng nghẹn ngào:
− Sư phụ, võ công là xương máu. Thầy đã truyền ban cho con nên vóc nên hình.
Nay vì con bất tài vô lực không giữ được, tội thật là đáng thác. Kính mong sư phụ hiển linh thấy hiểu nỗi oan tình.
Dù căm phẫn oán hờn đến đâu, lúc này Giang Lâm cũng không giữ nỗi lòng mình.
Chàng bật khóc chạy đến đỡ Hồ Sơn đứng dậy:
− Đại ca, vì sự mất còn của Thái Bình giáo phái, đệ buộc lòng phải cương quyết với đại ca, đừng oán hờn đệ nhé.
− Giang Lâm, chẳng bao giờ huynh đem lòng oán hận đệ đâu. Có lẽ số mệnh của huynh là như vậy. Đệ ở lại phải giữ gìn cương kỷ lấy chữ nhẫn răn mình. Huynh ra đi, dù góc biển chân trời cũng gởi hồn về Thái Bình giáo phái.
− Đại ca!
Giang Lâm úp mặt vào người Hồ Sơn không nói, toàn thân chàng run lên theo từng cơn nấc nghẹn ngào.
Châu Đạt bước lên dõng dạc:
− Giang huynh đừng để tình cảm yếu mềm mà bị người lợi dụng.
Nghe nhắc Giang Lâm sực nhớ, nhỏm dậy đưa tay gạt nhanh dòng nước mắt, nói cứng rắn:
− Bắt đầu đi.
Hồ Sơn đứng dậy quay nhìn các sư đệ:
− Các đệ ở lại cố gắng phòng Giang Lâm bảo vệ môn phái. Giang đệ, huynh muốn được mượn lịnh hồng kỳ.
Giang Lâm chấn động nhướng mắt ngạc nhiên, chưa kịp hỏi thì Hồ Sơn đã bay đến chụp lấy cây lịnh hồng kỳ nhắm thẳng huyệt "Phù Cốc" của mình đâm xuống.
Một tiếng bụp vang lên, Hồ Sơn cất tiếng hét thất thanh rồi ngã vật ra sau vì quá đớn đau, không chịu nổi. Từ cây lịnh hồng kỳ một làn khói trắng nhẹ bay lên.
− Hồ huynh!
Doanh Doanh không chịu nổi chạy bay đến đỡ lấy thân hình Hồ Sơn mềm nhũn, cất tiếng khóc nghẹn ngào.
Sĩ Khai vội kéo Doanh Doanh ra xa, cất giọng khuyên lơn:
− Doanh muội, nam nữ thọ bất tương thân, muội quên mất rồi sao?
Doanh Doanh không nói, nàng dựa lưng vào cột mà thút thít khóc mãi.
Giang Lâm sau phút giây quá bàng hoàng, chàng bước xuống bên Hồ Sơn. Vừa gỡ cây lịnh hồng kỳ ra khỏi huyệt "Phù Cốc" của Hồ Sơn.
Giang Lâm hét kinh hoàng:
− Trời, đại ca, sao anh lại phá vỡ huyệt "Phù cốc"! Rồi đây anh sẽ trở thành kẻ tàn phế suốt đời. Anh sẽ chẳng bao giờ có cơ hội khôi phục lại võ công.
Doanh Doanh lợi dụng lúc Giang Lâm bị chi phối bởi tinh nghĩa huynh đệ, cất lời cầu cạnh:
− Giang huynh, hãy đem Hồ huynh vào trong săn sóc kẻo nguy tính mạng.
Giang Lâm gật đầu thiểu não, Hữu Lễ vội chen vào:
− Giang huynh, Hồ Sơn chưa đền xong tội lỗi.
Giang Lâm ngẩng dậy, đôi mắt đã mất thần:
− Còn gì nữa chứ?
Châu Đạt bước lên vòng tay:
− Sát nhân đền mạng đó là lẽ công bình xưa nay trong trời đất. Quân pháp bất vị thân, xin Giang huynh ban lịnh tử.
Giang Lâm giật mình đánh rơi xả lịnh hồng kỳ:
− Lịnh tử ư? Không, không, đừng bắt ta làm việc đó.
Đỗ Ngọc đặt tay lên vai Giang Lâm dịu dàng nhưng cương quyết:
− Phải làm thôi, đừng yếu lòng như vậy mà vong hồn Lâm tiền bối chẳng được an vui.
Giang Lâm cất giọng thiểu não:
− Bằng cách nào đây?
Chàng đưa cao cây lịnh hồng kỳ lên run run nhắm vào tử huyệt của Hồ Sơn toan kết thúc một đời người ngang trái, nhưng Châu Đạt đã đưa tay cản lại.
− Kẻ giết thầy không thể có cái chết nhẹ nhàng được. Xin Giang huynh đem tội phạm ra đỉnh núi chôn sống.
− Chôn sống ư?
Giang Lâm ôm chặt người Hồ Sơn sợ hãi, rồi nhẹ vuốt lên mí mắt nói nhỏ:
− Đại ca, đệ cầu mong hương hồn anh hãy hiểu. Hữu Lễ, ta giao tội phạm cho đệ.
Hữu Lễ khẽ mỉm cười, cúi xuống xách hai chân Hồ Sơn lôi xềnh xệch trên nền đá bước ra tổng đàn Thái Bình giáo lặng ngắt, chỉ có tiếng khóc của Doanh Doanh hòa lẫn vài tiếng thở dài nhỏ nhẹ phát ra từ hàng đệ tử.
Mắt Giang Lâm mờ lệ, toàn thân rời rã, trí tâm bấn loạn, rối bời. Châu Đạt lại một lần nữa lôi chàng trở về thực tại:
− Giang huynh, đệ đã cho bày yến tiệc. Anh hãy mời đại quan đây vào cùng đàm đạo.
Vì lễ độ Giang Lâm đành phải gượng sầu đau đứng dậy mời Đỗ Ngọc cùng Sĩ Khai vào khách sảnh.
Tất cả lần lượt tản hàng trở về chỗ cũ, sảnh đường phút chốc vắng tanh, hiu quạnh.
Đỗ Ngọc bảo Doanh Doanh:
− Doanh muội, em hãy về nhà tịnh dưỡng, huynh nhìn xem thần sắc em đã xấu lắm rồi.
Đỗ Ngọc vào khuất, Doanh Doanh gục xuống bên thi hài Lâm Bình nức nở:
− Lâm tiền bối hiển linh, sao không cứu đồ đệ mình thoát nạn?
Hương khói nhẹ bay, làn gió đưa dìu dịu mùi tử khí bốc lên hừng hực, hòa lẫn tiếng chén đưa vào nhau lách cách, tiếng cười đùa từ trong bàn tiệc vọng ra làm Doanh Doanh phải ôm đầu nhức buốt, nàng lẩm nhẩm như kẻ điên:
− Trời ơi, tại sao những người thân thiết nhất trong đời tôi đều lần lượt bỏ tôi đi cả.
Tôi phải biết dựa vào đâu bây giờ. Ngoài kia người ta đang chôn sống Hồ huynh, lớp đất vô tri sẽ cướp dần đi sự sống một người vô tội. Không không! Thế nào như vậy được.
− Cô nương, xin nàng hãy lui ra để chúng tôi tẩm liệm thi hài sư phụ.
Tiếng ai thoang thoảng bên tai, Doanh Doanh ngẩng dậy, chợt lùi một bước khi nhìn ra đó là Hữu Lễ:
− Hữu Lễ, vậy là ngươi đã hoàn thành mệnh lệnh.
Hắn gật đầu, nét mặt lạnh băng:
− Phải, Hồ Sơn đang trút những hơi thở cuối cùng của mình trên đỉnh núi mây.
Hắn đang cần những giọt nước mắt của cô nương đưa về âm cảnh.
− Trời, đồ sát nhân, quân tàn nhẫn.
Doanh Doanh hét lớn rồi vụt chạy đi nhanh. Hữu Lễ cúi xuống thi hài sư phụ, trên môi hắn thoáng nụ cười đắc thắng.
***
Đêm đã quá canh ba, con bướm đêm chập choạng bay té nhào vào dĩa đèn đã lụn bấc của Giang Lâm. Một tia khói ngoằn ngoèo khẽ bay lên, căn phòng phút chốc đắm chìm trong bóng tối.
Chàng khẽ ngáp dài mệt mỏi, không buồn châm lại chiếc đèn. Ba ngày nay, Giang Lâm chính thức lên làm chưởng môn nhân, mọi việc phải làm lại từ đầu. Công việc ngập tràn, phải làm suốt sáng thâu canh mà không xua đuổi nỗi u buồn trĩu nặng.
Chương trước | Chương sau